TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Tay cô bắt đầu cầm miếng bọt biển mà vuốt ve thân thể trắng ngần xinh đẹp như một đóa hoa sen mới nở, để muốn dễ dàng cọ sát hơn cô nhẹ nhàng mà nâng một chân của mình lên. Nâng lên cao hơn chút nữa. Tay Hàn Chí Viễn dùng sức mà nắm chặt nơi bí ẩn của chính mình. Đột nhiên giống như ma càng không thể cứu vãn mà ngừng xem những hình ảnh khiến cho đầu óc hắn kích thích mà phần nhiều thân thể hắn lại dâng lên cảm giác chưa từng thấy. Tay hắn ta càng lúc nắm càng chặt, hắn ta an ủi chính mình. Ánh mắt càng ngày càng như giết người nhìn chằm chằm Hàn Nhất Nhất đã chậm rãi nâng chân dài lên. Có lẽ là linh cảm cũng có lẽ là Hàn Chĩ Viễn không thể khống chế được thanh âm của chính mình càng lúc càng nhanh mà phát ra tiếng động rất nhỏ. Hàn Nhất Nhất đột nhiên đề phòng cảm giác đằng sau có đôi mắt nhìn chằm chằm mình. Cô buông mạnh chân lớn tiếng mà gọi: “Mẹ, mẹ!” Âm thanh bất thình lình này đem tâm hồn Hàn Chí Viễn từ một nơi xa xôi trở về. Hàn Nhất Nhất nắm lấy khăn tắm bên cạnh nhanh chóng ngoảnh đầu lại nhưng mà thấy cánh cửa trống trơn. Cô gõ vào đầu mình một cái có chút oán hận bản thân, thế nào mà lại nghĩ nhiều như vậy. Nhưng là lúc này đây, cô lại gắt gao mà nhìn chằm chằm cánh cửa sau đó dùng nước rất nhanh mà dội bọt còn dính trên cơ thể. Hàn Chí Viễn phút chốc khi mà Hàn Nhất Nhất sắp phát hiện ra mình, trong nháy mắt hắn ta nhanh chóng chạy thoát bỏ trốn thành công. Trong nháy mắt hắn ngồi bệt xuống đất, loại vui sướng khó hiểu này làm cho hắn ta vừa hưng phấn lại vui thích Hắn ta còn đang thở hổn hển, trong đầu còn đang không ngừng mà thoáng hiện lên cơ thể xinh đẹp của Hàn Nhất Nhất kia. Hắn ta lau miệng cười mà nghĩ: dáng người con gái của Hàn Phong kia thực giống Hàn Phong rất gợi cảm. Nếu đổi người nằm ở dưới hắn ta là Hàn Nhất Nhất kia. Những tiếng rên rỉ kia sẽ phấn khích đến thế nào. Hắn ta càng nghĩ càng hưng phấn, thậm chí thân thể đều căng trướng khiến hắn ta sinh ra ý niệm. Một khi xuất hiện lại bắt đầu nghĩ muốn làm thế nào để có được cô. Hiện tại Hàn Nhất Nhất đã trưởng thành, còn Hàn Phong hai người cũng có đủ sức lực đến đối phó ông ta. Cho nên không có khả năng có thể giống hồi nhỏ dễ dàng mà xuống tay như vậy. Buổi tối Hàn Phong cùng Hàn Nhất Nhất đang vui vẻ mà ăn bữa tối, Hàn Chí Viễn lại đi vào. Khoảng nửa năm chưa về nhà. “Tôi đã trở về nhanh đi thu dọn” . Hắn ta hướng bên cạnh bàn ngồi xuống nhìn Hàn Phong, tuy rằng thanh âm nói chuyện lớn nhưng ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều. Hàn Phong ở trước mặt hắn ta luôn có thói quen nhường nhịn hòa thuận, mà một khi phụ nữ đã có thói quen thì nó là một loại hành vi đáng sợ đến cỡ nào. Cơm rất nhanh đã mang tới bên cạnh hắn. Hắn vừa ăn cơm vừa nói: “Về sau mỗi ngày tôi muốn về nhà, tôi sống tốt với các người.” Thanh âm có chút thấp nhưng Hàn Phong lại đột nhiên mở to mắt không thể tin được mà nhìn người chồng mười mấy năm bỗng nhiên hắn ta bảo sẽ sống tốt với nàng? Một người đàn ông khiến cho nàng phải bán mình thay hắn ta trả nợ, người đàn ông này thật sự có thể lãng tử hồi đầu? Hàn Nhất Nhất cũng dừng động tác trong tay len lén mà nhìn hành vi của hắn ta. Hành vi của hắn thật sự rất bất thường. “Tôi sẽ tìm một phần công việc tốt. Chăm sóc nhà mình, từ hôm nay trở đi tôi làm người tốt. A Phong em có tin tưởng anh không?” Hàn Chí Viễn buông chiếc đũa trong tay, đột nhiên đưa tay đặt trên tay Hàn Phong còn thân thiết mà gọi nàng A Phong, xưng hô này chỉ có ở thời điểm mới biết hắn mới gọi vậy. Trong đôi mắt Hàn Phong đột nhiên trào ra nước mắt. Người đàn ông này thực sự lãng tử quay đầu sao? Ông trời thật sự muốn đối xử tử tể với nàng sao? Con gái đỗ đại học danh tiếng, chồng nguyện ý về nhà chăm sóc gia đình. Hàn Nhất Nhất tuy rằng trong đầu vẫn còn nghi ngờ nhưng nhìn thấy mẹ bắt đầu tin tưởng. Ánh mắt cô đều không nói gì cả. Nhất định mẹ vì gia đình khổ nhiều năm như vậy, nếu người cha này thật sự lãng tử quay đầu, vậy mấy năm nay ủy khuất của mẹ là do đâu? Từ ngày Hàn Nhất Nhất bắt đầu có nhận thức đến bây giờ, người một nhà lần đầu tiên bình tĩnh ôn hòa như thế mà cùng nhau ăn một bữa cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi