Đứng ở trước mặt sòng bài, hai tay Hàn Nhất Nhất nắm lại thành nắm đấm,
đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến làm cô thanh tỉnh mà ý thức được cô
còn sống.
“Mẹ, xin lỗi!” Cô yên lặng thì thầm ở trong lòng.
Hàn Nhất Nhất không làm theo lời hứa đầu tiên với Hàn Phong,
cô lựa chọn trả thù Hàn Chí Viễn, loại đàn ông như vậy không đáng sống
trên đời. Mẹ lại càng không chết oan ức như vậy. Đối phó với loại đàn
ông như Hàn Chí Viễn này, cô chỉ có thể dựa vào thế lực đen.
“Tiểu thư, nơi đây không thể vào được, mời cô đi nơi khác
chơi!” Vừa mới đi tới cánh cửa, ngay tức khắc có bốn người đàn ông mặc
tây trang màu đen đứng chắn trước mắt cô.
“Tôi tới đây để chơi, xin để tôi vào!” Hàn Nhất Nhất mặt không đổi sắc mà đáp lại, một chút e ngại cũng không có.
“Người đến đây chơi nhất định phải có thân phận hoặc là giấy
chứng nhận khách mời, bằng không cô có thể đi qua sòng bạc bên cạnh.”
Bọn họ không hề động thủ mà dùng thân thể cao to uy mãnh ngăn trở lối đi của cô.
“Ai nói tôi không có giấy chứng nhận khách mời.”
“Vậy xin hãy đưa ra giấy chứng nhận của cô!” Biểu tình như khắc của bọn họ giống nhau, hàn lãnh tựa như băng.
Cô thờ ơ nhìn bọn họ, không nhanh không chậm đem con dao từ
trong người lấy ra, sau đó đặt lên cổ mình, chậm rãi nói: “Ở đây lấy
mạng làm giới hạn đặt cược, chỉ cần người không sợ chết thì có thể đi
vào mà tôi không sợ chết, tôi ngay cả tính mạng cũng đặt cược!”
Bốn người đàn ông dùng ánh mắt trao đổi với nhau sau đó nhường lại khoảng không.
Ở đây cũng không có như cô tưởng tượng, giữa sòng bạc kinh
khủng này tiếng động lớn ồn ào cũng không có, trái lại yên tĩnh có chút
khác thường. Toàn bộ những nữ tiếp viên chia bài quần áo cũng không dung tục, đây là sòng bạc sinh tử trong truyền thuyết sao?
Vì sao không có ai thiếu ngón tay, ngón chân hay là chân tay?
Cũng không có các hào hoa công tử đại náo? Hay là các vị đại gia cao cao tại thượng tán gia bại sản, Cô im lặng nghĩ, bước chân cũng vô thức đi
vào.
“Tiểu thư, cô là lần đầu tiên tới nơi này, mời đến đây mua
thẻ, tối thiểu là mười vạn!” Đi tới trước mặt chính là một nữ tiếp viên
có thanh âm mềm mại, khuôn mặt băng lãnh của cô ta nhìn cô rõ ràng là
giễu cợt.
“Tôi muốn gặp lão đại của các người!” Thanh âm của Hàn Nhất
Nhất rất trầm ổn, chính cô cũng không rõ vì sao cô lại không sợ nơi này, thực sự không sợ chết khi bước vào đây, đúng là không còn gì để mất thì cái gì cũng không sợ.
“Lão đại của chúng tôi thường không cùng khách chơi đánh bạc!” Cô nữ
tiếp viên khẽ mỉm cười, lời nói vẫn như trước, rất chắc chắn.
Hàn Nhất Nhất vòng quanh một vòng, chọn một bàn tương đối nhiều người rồi đi tới.
Sự xuất hiện đột ngột của Hàn Nhất Nhất khiến cho sòng bạc
đang tĩnh lặng trở lên ồn ào, bởi vì cô rất xấu xí, ánh mắt trống rỗng
lại thêm băng lãnh khiến người bên cạnh không khỏi có chút lãnh thiện.
Cô không phát ra bất kì âm thanh gì, trực tiếp đem con dao cắm ở chính giữa bàn đánh bạc.
“Con điên, con đàn bà điên khùng, làm cái gì!” Một người đàn
ông trong đó không kiềm chế được tâm tình nảy sinh bực tức, những người
khác cũng rục rịch theo.
“Tôi chỉ muốn gặp lão đại ở đây!” Hàn Nhất Nhất cắn răng,cố sức mà phun ra vài từ.
“Ngươi cho ngươi là ai, đồ điên, người đâu mau mau đem thứ đồ
điên này lôi đi. Lão tử ngày hôm nay chắc là va phải thứ quỷ gì đâu, hóa ra là va phải con quỷ cái chả trách vận may trốn mất như thế!” Gã đàn
ông đang càu nhàu hẳn là đã thua đến đỏ mắt.
“Là ai muốn gặp ta?” Tiếng một người đàn ông không lớn nhưng không thể không chú ý.
Mọi người ngay lập tức cũng yên lặng chơi tiếp. Thân thể Hàn Nhất Nhất hơi run lên một chút, từ từ xoay người sang chỗ khác.