TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Hàn Nhất Nhất lại một lần nữa bị người mang về tòa biệt thự kia. Trong biệt thự vẫn trống rỗng như trước.

Người đàn ông mặc đồ đen đem cô ném vào biệt thự. Cửa sau đã bị quan sát gắt gao. Nhưng lúc này đây bọn họ không có trói cô, cũng không có bỏ đói cô. Mà chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là ngây ngẩn.

Trong đêm tối lúc nào cũng sẽ có một sự tình xảy ra tại đây. Một thành phố nhiều sắc đa màu.

Cánh cửa bị người dùng sức đẩy ra. Thời điểm đó cô có thể ngửi thấy mùi rượu trên người đàn ông. Đây là mùi cô ghét nhất, khi tiểu nhân Hàn Chí Viễn thua cuộc đi uống rượu, uống hết rượu trở về không đánh thì lăng nhục mẹ cô .

Thân thể cô bản năng hướng cách hắn xa hơn, lùi về sau.

“Ai cho phép cô trốn?” Hắn bước nhanh liền vọt tới trước mặt cô. Trong mắt tràn ngập tơ máu mà trong lỗ mũi thở ra mùi rượu làm cho cô rất chán ghét.

“Anh tránh ra!” Hàn Nhất Nhất lạnh lùng mà đáp lại.

“Nơi này là chỗ của tôi, cô có tư cách gì để đuổi tôi đi?” Hạ Thiên Triệu gào thét. Trở về tuy rằng hắn uống chút rượu nhưng tinh thần hắn lại hết sức tỉnh táo.

“Anh không đi, tôi đi!” Hàn Nhất Nhất dứt khoát mà nói. Nói xong liền hướng cửa đi đến.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Hắn phẫn nộ mà ở phía sau gào thét.

Hàn Nhất Nhất không để ý đến hắn, tiếp tục hướng tới phía trước đi đến. Cô càng thêm hy vọng kẻ nát rượu chết tiệt này tốt nhất lập tức ngã xuống rồi sau đó cô nhân cơ hội rời đi. Sau đó vĩnh viễn không gặp lại.

Tưởng tượng rất đẹp. Nhiều chuyện sự thật lại rất tàn khốc. Cô vừa mới đi đến cạnh cửa, còn chưa bước ra, cửa tự động bị khóa.

Hàn Nhất Nhất dùng sức mà đập cửa, cánh cửa lại không nhúc nhích tí nào.

“Quay đầu lại.” Hạ Thiên Triệu lại mang theo suy nghĩ muốn nhìn cô cười.

“Hàn Nhất Nhất, tất cả của cô đều là của tôi. Chỉ có tôi bằng lòng cho cô đi, cô mới có thể đi. Nếu không cô chỉ có thể chết tại đây ngồi trong phòng.” Hắn u ám mà nói.

“Tại sao?” Cô rất lạnh lùng bình tĩnh hỏi.

“Tại sao cái gì?” Hắn biết rõ còn hỏi.

“Anh là đại thiếu gia Hạ gia, anh là chủ sòng bạc sinh tử. Mà Hàn Nhất Nhất tôi chính là một cô nhi, hơn nữa vẫn là một người xấu hoắc. Phải, ngay cả xách giày cho anh cũng không xứng. Anh giữ tôi ở lại bên cạnh anh thấy có giá trị không?” Thanh âm của Hàn Nhất Nhất rất chậm, nghe không ra chút cảm xúc dao động dường như không phải nói mình.

Hạ Thiên Triệu cũng chán ghét dáng vẻ này của Hàn Nhất Nhất chuyên gì cũng như không liên quan, thái độ cô gái xấu xí này lại hoàn toàn không đưa hắn để vào mắt. Mà hắn chán ghét bị người coi thường như vậy. Tuy rằng cũng không giết phụ nữ nhưng hắn có khả năng giày vò phụ nữ. Chỉ cần làm cho hắn có ý nghĩ muốn giày vò, số phận của những người đó không điên thì cũng bị thương.

“Cô cho là cô có tư cách hỏi lại tôi sao?”

Hàn Nhất Nhất nâng tầm mắt lên chống lại hai tròng mắt âm lãnh cùng đôi môi mỏng nhếch lên của hắn.

Hắn nhất định là một người đàn ông vô tình. Ngay lúc đó Hàn Nhất Nhất nghĩ như thế.

Đối mặt hắn Hàn Nhất Nhất dường như cảm thấy không cần phải. . tranh cãi nữa. Cô lựa chọn lặng im. Đây là phương thức cô dùng để bảo vệ mình. Một cách để đối phó với những kẻ mà cô kjông thể chọc vào, không đấu được thì trốn tránh.

Mà Hạ Thiên Triệu trời sinh chính là một người đàn ông tràn đầy sức tấn công. Con mồi càng là trốn hắn càng phải bắt được cô. Sau đó lại hung hăng mà hành hạ cô, hắn dùng cách thức làm cho phụ nữ yêu hắn rồi hận hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi