TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Hạ Thiên Triệu có chút ngạc nhiên, lẽ nào bản thân thật sự đã suy nghĩ quá nhiều? Hắn buồn bực nhìn vết sẹo đang tồn tại kia, không có bất kỳ thay đổi nào, bàn tay ngừng lại trên khuôn mặt cũng không di chuyển nữa.”Thiên Triệu, anh đang làm gì vậy?” Một giọng nữ thanh lệ vang lên.

Cô ta không dám tin nhìn một màn trước mắt, tay của Hạ Thiên Triệu lưu luyến trên khuôn mặt của Hàn Nhất Nhất, như là một loại âu yếm.

Hạ Thiên Triệu nhìn thoáng qua Uông Giai Trừng, cái gì cũng không nói.

Cô ta chưa từ bỏ ý định mà bước đến, cứ gọi tên của Hàn Nhất Nhất: “Nhất Nhất….Nhất Nhất….”

“Cô ấy làm sao vậy? Sao lại ra như vậy?” Cô ta thì thào tự hỏi, khóe mắt ưu thương nhìn Hạ Thiên Triệu.

Hạ Thiên Triệu mới nhớ lại, Hàn Nhất Nhất lúc này không phải đang ngủ, mà là có khả năng thực sự đã xảy ra chuyện, lòng hắn đột nhiên trở nên khẩn trương khác thường.

Không một chút do dự, hắn một tay đem Hàn Nhất Nhất ôm ngang vào trong lòng mình, ngay cả nhìn cũng không nhìn Uông Giai Trừng đến một cái liếc mắt.

“Thiên Triệu, anh muốn đưa Nhất Nhất đi đâu?” Uông Giai Trừng khẩn trương lo lắng hỏi.

“Bệnh viện.” Hắn chỉ để lại hai chữ ngắn gọn, nhanh chóng chạy ra cửa kêu to: “A Kim, chuẩn bị xe, nhanh!”

Uông Giai Trừng cắn môi, từ trong ánh mắt của hắn cô thấy được chính là sự khẩn trương, đối với Hàn Nhất Nhất hắn khẩn trương như vậy, cô dù có ngu ngốc cũng hiểu rõ, huống chi cô còn là người phụ nữ nhạy cảm như vậy.

Nhưng tất cả điều này, chẳng hề ảnh hưởng đến cô, cô sẽ không buông tay, Uông Giai Trừng lựa chọn im lặng đứng phía sau.

A Kim nghe xong điện thoại quay trở lại, chỉ thấy bóng lưng Hạ Thiên Triệu ôm Hàn Nhất Nhất tiến vào xe, hắn như xẹt qua một tia hoảng sợ, không nói hai lời, tìm một chiếc xe đi theo họ, lúc này hắn không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

Bóng đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ tháo khẩu trang.

“Thế nào?” Tuy rằng hắn lo lắng như lửa đốt, nhưng trước sau vẫn bình tĩnh theo tác phong của hắn.

“Trong cơ thể bệnh nhân có lượng lớn AsO3, còn có thuốc ngủ.” Bác sĩ trả lời.

“AsO3?” Hạ Thiên Triệu có chút nghi ngờ hỏi.

“Đúng, AsO3, thường gọi là thạch tín.” Bác sĩ lại nói: “Hẳn là từ từ đi vào trong cơ thể bệnh nhân, nói cách khác, có thể là bệnh nhân chọn cách tự vẫn từ từ, cũng có thể là bị người khác hạ độc từ từ.”

Đầu lông mày của Hạ Thiên Triệu nhíu chặt lại, Uông Giai Trừng cũng căng thẳng theo, chuyện như vậy thật là đáng sợ.

“Vậy cô ấy có nguy hiểm không?” Đây mới là điều hắn quan tâm nhất hiện nay.

“Ngài yên tâm, hẳn là không việc gì, độc tố trong cơ thể đã được thanh lọc, thế nhưng bệnh nhân cần nghỉ ngơi, hồi phục thể lực, phải tĩnh dưỡng chừng mười ngày đến nửa tháng.”

“Cảm ơn ông, bác sĩ Tần.” Hạ Thiên Triệu đáp tạ nói.

Uông Giai Trừng đứng ở phía bên kia giường bệnh, cảm giác bản thân đột nhiên như là một người ngoài cuộc.

Hạ Thiên Triệu trông chừng bên giường của Nhất Nhất, tay không tự chủ được mà nắm lấy tay cô, như muốn đem sức lực của chính mình truyền vào trong cơ thể cô, dù cho cô vẫn khép chặt hai mắt hoàn toàn hôn mê.

Thiên Triệu, để em đến chăm sóc Nhất Nhất nhé!” Uông Giai Trừng nhỏ giọng mà ôn nhu nói, hình ảnh như thế giống như một lưỡi dao đâm vào lòng cô ta.

“Cô về đi!” Hắn chỉ lạnh lùng thốt ra vài từ, thậm chí ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Uông Giai Trừng dùng răng cố sức cắn môi dưới, vắt hết óc.

“Thiên Triệu, anh nói Nhất Nhất là tự bản thân muốn làm như vậy sao? Hay là?” Thanh âm của cô rất nhu hòa, nhìn không thấy có bất kỳ bất mãn nào, thậm chí còn hơi có chút đau buồn, thân thể của cô cũng đến gần bên cạnh Hạ Thiên Triệu.

Hạ Thiên Triệu nghe vậy nhưng chỉ nhíu chặt lông mày, hắn cũng muốn biết, tất cả việc này đến tột cùng là chính cô ấy muốn đi đến bước đường này hay còn có ẩn tình nào khác?

“Nhất Nhất có phải bị ủy khuất gì không?” Cô tiếp tục ngoảnh lại tự hỏi, nhưng ánh mắt vẫn lưu lại trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hạ Thiên Triệu, cô quả thật là chờ mong hắn có thể dời đôi mắt thâm thúy liếc nhìn cô một cái.

Bàn tay Hạ Thiên Triệu nhẹ nhàng đặt lên trán của Nhất Nhất, không chút nào chú ý đến Uông Giai Trừng đứng bên cạnh, “Tôi sẽ cho cô câu trả lời!”

Nói xong, hắn buông bàn tay của Nhất Nhất, đứng lên nhìn Uông Giai Trừng, “Nếu như cô ấy tỉnh, báo cho tôi!”

Khuôn mặt Uông Giai Trừng tươi cười như hoa, cố gắng gật đầu. Si ngốc mà nhìn Hạ Thiên Triệu đi khỏi cửa, ngay cả bóng lưng cao lớn của hắn cũng khắc sâu vào lòng cô, đây là lý do yêu một người, dù cho hắn chỉ nói một câu không liên quan gì, cô vẫn có thể vui vẻ nửa ngày, đơn giản chỉ là hắn nhìn cô một cái.

Uông Giai Trừng nhìn Hàn Nhất Nhất đang ngủ say, ghen tỵ kín đáo từ từ dâng lên trong mắt

“Tuy rằng nửa bên mặt cô xinh đẹp như thiên tiên, thế nhưng nửa bên còn lại cũng đủ làm xấu toàn bộ khuôn mặt, mà vì sao trong mắt Hạ Thiên Triệu lại không có đến một tia ghét bỏ, Hàn Nhất Nhất, cô đến tột cùng đã dùng mị lực gì, khiến anh ấy tình nguyện đều nhìn cô mà cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi?” Lòng cô chính là đã so đo như vậy, cô so với Nhất Nhất mạnh mẽ hơn, tuy rằng Nhất Nhất được yêu thương, thế nhưng hoàn cảnh gia đình thế nào so với Hàn Nhất Nhất cũng bề thế hơn, cô quen biết Hạ Thiên Triệu so với Hàn Nhất Nhất cũng sớm hơn, tất cả điều đó, liệu có phải là sai không?

Hàn Nhất Nhất, cô nói cô một chút cũng không yêu Hạ Thiên Triệu, cô nói cô sẽ giúp tôi, cô đã nói tôi là bạn thân nhất của cô, cô cũng từng nói chỉ cần tôi hạnh phúc cô cũng sẽ được hạnh phúc, thế nhưng nếu như chúng ta thực sự cùng yêu một người đàn ông, cô có thể vẫn sẽ giữ vững ngưyên tắc ban đầu của cô không?” Mặc dù cô biết Hàn Nhất Nhất không nghe được, nhưng cô vẫn đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra.

Tay cô cũng nhịn không được duỗi thẳng đến khuôn mặt trắng noãn mịn màng của Nhất Nhất, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về.

“Da mặt thật mịn màng mềm mại.” Cô ôn nhu nói, cô nỗ lực không chế thôi thúc của chính mình, muốn dùng móng tay ấn xuống phía dưới.

“Nhất Nhất, cô ngàn vạn lần không thể có lỗi với tôi, cô đã nói cô không yêu anh ấy thì cả đời cũng không có khả năng yêu anh ấy, đừng ép tôi, được không?” Trong mắt cô lại tràn nước mắt vòng quanh.

“Nhất Nhất, cô ngàn vạn lần không thể có lỗi với tôi, cô đã nói cô không yêu anh ấy thì cả đời cũng không có khả năng yêu anh ấy, đừng ép tôi, được không?” Trong mắt cô lại tràn nước mắt vòng quanh.

Ngay lúc này, Hàn Nhất Nhất nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ thấy khóe mắt Uông Giai Trừng vương lệ, trong lòng một trận ấm áp.

“Giai Trừng.” Thanh âm của cô thật nhỏ như muỗi.

Uông Giai Trừng đột nhiên thu tay lại, trong lòng hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền trấn định xuống, lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, động tác ưu mỹ mà duyên dáng, sau đó lộ ra nụ cười mỹ lệ.

“Nhất Nhất, rốt cục cậu cũng tỉnh, làm mình sợ muốn chết!” Trong thanh âm của cô ta có thêm một tia nức nở.

“Mình đang ở đâu? Cậu vì sao lại khổ sở như vậy?” Hàn Nhất Nhất hoàn toàn không có chút phản ứng gì, cô chỉ nhớ là cô đang ngủ.

“Đây là bệnh viện.”

Hàn Nhất Nhất có điểm vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng liền bình tĩnh trở lại, ngay cả mấy ngày nay tình trạng thân thể của mình, cô đã sớm biết có chuyện, chỉ là cô không muốn biểu hiện ra ngoài.

“Nhất Nhất, vì sao trong người cậu lại có thạch tín cùng thuốc ngủ vậy?” Uông Giai Trừng nắm lấy tay cô, khẩn trương hỏi rõ.

“Thạch tín, thuốc ngủ?” Cô kinh ngạc tự hỏi, trách không được phản ứng của cơ thể cô gần đây lại như vậy, mấy ngày này đầu hay choáng váng cùng phản ứng nôn mửa đôi chút cũng liền trở nên hợp lý

“Cậu vì sao lại ngốc như vậy? Dù là cậu chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cậu còn có mình là bạn thân mà, lần sau nhất định không được có hành động bừa bãi như vậy, bằng không mình sẽ giận cậu cả đời!” Cô ta mang theo cơn giận nũng nịu nắm tay cô. “Tất cả việc này, mình không biết.” Hàn Nhất Nhất trả lời, tay cô thân thiết mà nắm chặt tay cô ta, Giai Trừng nói vậy khiến cô rất cảm động.

Cũng lúc này đây, Uông Giai Trừng mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn Hàn Nhất Nhất.

Trong đầu Hàn Nhất Nhất, mọi chuyện rất nhanh mà trở về mấy ngày trước khi phát sinh chuyện, đến tột cùng thì thạch tín và thuốc ngủ làm thế nào tiến vào cơ thể cô? Có khả năng đi vào từ đồ ăn, như vậy A Kim…..

Biệt thự của Hạ Thiên Triệu.

A Kim bị vệ sĩ đạp nằm ở trên mặt đất.

“A Kim, tôi cho cậu một cơ hội nữa. . .” Hạ Thiên Triệu trầm tĩnh mà nhìn hắn, giữa những vệ sĩ này, bất luận một người nào hắn đều đã hoài nghi, nhưng A Kim, hắn trước sau cũng không dám tin, mà có đôi khi, chân tướng thường hay khác xa với trực giác của bản thân.

“Thực xin lỗi, Hạ thiếu!” Vẻ mặt của hắn cũng là lạnh lùng, nhìn không thấy một tia áy náy.

Hạ Thiên Triệu đứng lên, một cước đá vào giữa ngực A Kim. Từ trong miệng của hắn phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

“Cậu biết tính cách của tôi, không nên ép tôi!” Hạ Thiên Triệu vẫn không nguôi lửa giận, càng nhiều chính là bi ai, một trong những vệ sĩ giúp việc Hạ gia A Kim lại có thể lừa dối hắn

“Thực xin lỗi, Hạ thiếu!” hắn vẫn như trước chỉ mấy chữ này.

Hạ Thiên Triệu đấm hắn, máu tươi lại một lần nữa phun mạnh ra.

“Cậu vì cái gì phải làm như vậy? Cần phải làm cho cô ấy chết, cô ấy có chỗ nào đắc tội cậu?” Hạ Thiên Triệu túm áo hắn, âm độc tra vấn.

“Bởi vì cô ta không xứng đáng nhận được tình yêu của Hạ thiếu!” Lúc này đây, A Kim không lặp lại lời nói lúc đầu, chính là vô lực mà nói.

“Khốn nạn! Bao nhiêu phụ nữ là vợ của tôi như vậy, tại sao cậu chỉ hại chết một mình cô ấy?” Hạ Thiên Triệu truy đến cùng. “Đàn bà nhiều như vậy, ngoại trừ Tĩnh Ân tiểu thư, Hàn Nhất Nhất là người duy nhất làm cho Hạ thiếu đại khai sát giới, vì ngăn cản bi kịch lại xảy ra, tôi phải thay Hạ gia giải quyết cô ta, chẳng sợ trả giá sinh mệnh của tôi.” Ánh mắt hắn vẫn là trấn tĩnh như thế.

Hạ Thiên Triệu lại một lần nữa lớn tiếng “Tôi nói rồi, tên cô gái kia không được ai nhắc tới!”

“Hạ thiếu cần gì phải khăng khăng một mực như vậy, thời điểm nên buông tay tại sao không thể buông ra chứ?”

“A Kim, cậu có thể khuyên thiếu gia tôi buông ra, tại sao nhìn đến thiếu gia tôi yêu một cô gái thì ngược lại muốn giết cô gái này chứ? Đây không phải là rất không hợp lý sao?” Hạ Thiên Triệu không buông tha bất luận một khe hở.

Thực rõ ràng, ánh mắt A Kim có một tia bối rối, cố gắng che giấu.

“Hạ thiếu yêu một người là phúc hay họa, phải xem đã yêu dạng đàn bà nào, mà cô gái Hàn Nhất Nhất này nhất định là họa!” Hắn không nhanh không chậm mà trả lời, trong ánh mắt không hề có một tia bối rối.

“Bậy bạ.” Hắn tức giận phun ra hai chữ.

“A Kim cho tới bây giờ là một người dám làm dám chịu!” Đối với chuyện này hắn không giải thích bất kỳ lời nào cả.

Hạ Thiên Triệu biết, muốn moi được thông tin từ miệng A Kim, chẳng khác nào nhổ răng cọp. Hiện tại chuyện duy nhất có thể làm chính là tin tưởng hắn. Sau đó chậm rãi theo dõi hắn.

A Kim đi theo Hạ Thiên Triệu ba năm, hắn rất hiểu Hạ Thiên Triệu. Cho nên, vì Hạ gia, vì phu nhân, hắn sẽ không cho chính mình đường để rút lui, lại càng không cho Hạ gia thêm phiền phức. Hắn là do người thân cận phu nhân lựa chọn.

Tay Hạ Thiên Triệu chậm rãi buông áo A Kim ra.

Khi hắn đứng lên, khóe miệng lại phun mạnh ra một ngụm lớn máu tươi, ánh mắt bắt đầu chậm rãi nhắm lại “Phu nhân, tôi nên làm đều đã làm, không thể hoàn thành nhiệm vụ bà giao cho tôi, thực xin lỗi, trừ bỏ con đường này, tôi không có cách nào tốt hơn, người chết vĩnh viễn sẽ không bán đứng phu nhân!” “Hạ thiếu, nguy rồi, A Kim tự sát!” Bên cạnh một người nhìn chăm chú vào A Kim, vệ sĩ lớn tiếng kêu lên.

Hạ Thiên Triệu lập tức ngồi xổm xuống, lại chỉ thấy hắn đã bình thản mà nhắm mắt lại, hơi thở đã ngắt.

“A Kim, cậu cần gì phải như vậy!” Trong lòng Hạ Thiên Triệu trào ra một trận đau lòng, dù sao A Kim không phải người khác, hắn đã từng là người Hạ gia rất tín nhiệm.

Sau đó, cha đặc biệt đem A Kim sắp xếp ở bên người hắn, chính là hy vọng bên người hắn có nhiều người tin cậy một chút. A Kim chết, là một lời cảnh cáo, hắn nợ cha hắn một mạng người.

A Kim chết như thế nào làm cho hắn hoang mang lớn hơn nữa, anh ta vì Hàn Nhất Nhất mà chết. Mặc dù là trước đây anh ta hại Hàn Nhất Nhất, nhưng chuyện như vậy không nói rõ nguyên nhân được.

—————–

Hàn Nhất Nhất nín nhịn không muốn vạch trần A Kim, cô cảm thấy được, A Kim là người của Hạ Thiên Triệu, không chừng tất cả điều này là do Hạ Thiên Triệu dạy dỗ cô. Cho dù không phải, cô cũng không muốn gây chuyện sinh sự.

Cô ở bệnh viện ngẩn ngơ ba ngày, ngoại trừ ăn cơm, ngủ chính là châm cứu giải độc. Uông Giai Trừng mỗi ngày đều đến thăm cô, mỗi ngày đều là vẻ mặt hồng hào, vui vẻ mà miêu tả Hạ Thiên Triệu thật là tốt, cô ta với Hạ Thiên Triệu yêu nhau thế nào.

Hàn Nhất Nhất càng thêm thích im lặng, lựa chọn mỉm cười.

——-

Gần biệt thự Uông gia.

Một chiếc xe Maserati chậm rãi dừng lại.

Người đàn bà ngồi ở ghế phụ giơ tay vây lấy thắt lưng người đàn ông, “Em cũng muốn tới!” Thanh âm của ả quyến rũ động lòng người, ánh mắt sáng ngời lộ ra chút ái muội.

“Chúng ta có thể đem hai loại làm cho lâu hơn lâu hơn . . . .” Người đàn ông quay đầu lại, cười xấu xa mà nhìn ả.

“Lâu hơn như thế nào?” Tay ả chậm rãi hướng phía dưới tìm kiếm, mà ánh mắt lại khiêu khích và dụ dỗ hắn. “Dùng thanh âm của em, lâu hơn, lâu hơn, lại lâu hơn!” Chân hắn nhẹ nhàng mà giẫm lên phanh, một tay lại kéo đầu của ả gần thân thể hắn, hô hấp của hắn có chút nặng nề.

“Anh gấp?” Đầu của ả hơi phản kháng mà ngẩng lên, tay cô ta lại cảm nhận được nơi tư mật của hắn rõ ràng thay đổi.

“Em tra tấn anh, Tiểu yêu tinh!” Giọng hắn mang theo một tia sủng nịnh.

Nói như vậy, Uông Giai Vi rất thoải mái, tay ả nắm nơi mẫn cảm của hắn, làm cho nó ở trên tay ả chậm rãi trướng đại, trướng đại nữa.

Hạ Thiên Cơ hơi nhắm mắt lại. . . .

Ả cảm nhận được hắn đang hưởng thụ, tay ả bắt đầu nhẹ nhàng mà di chuyển, ả thích nhìn thấy người đàn ông hiện tại vì ả khiêu khích bao trùm trở nên dễ chịu, trở nên gấ gáp. Mà ả luôn có thể từng bước một làm cho người đàn ông này chiều theo ý muốn của ả.

“Thích không?” Ả khẽ cắn vành tai của hắn, tay thoáng dùng thêm sức.

“A!” Hạ thân Hạ Thiên Cơ vừa thoải mái vừa hơi đau trướng, tra tấn thần kinh hắn.

“Tiểu yêu tinh hại người.” Từ khi cùng Uông Giai Vi có lần đầu tiên, đối với thân thể người đàn bà này hắn lại càng say mê, hắn không thể không thừa nhận, ả có thể phối hợp như vậy, hai người lại ăn ý như thế.

“Em chính là muốn hại người, làm hại anh vĩnh viễn đều rất nhớ em!” Nhịp điệu trên tay ả từ chậm lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Giai Vi, mau một chút!” Thanh âm của hắn có chút kiềm nén, bàn tay nhỏ bé của ả luôn dễ dàng như vậy mà nắm giữ điểm mẫn cảm của hắn.

“Em chính là muốn tra tấn anh, từ từ tra tấn anh.” Nụ cười của ả nói vậy, tốc độ trên tay đột nhiên trở nên rất nhanh lại đột nhiên ngừng lại.

Thân thể Hạ Thiên Cơ đã cấp tốc bành trướng, ngừng kiềm chế.

Hắn nâng cằm của ả lên, dùng sức mà hôn, trằn trọc cùng cái lưỡi của ả . . . .

Uông Giai Vi ở dưới nụ hôn cuồng dã của hắn, thực dễ dàng liền đánh mất chính mình, ả không phải chưa từng biết tư vị hôn môi đàn ông như thế nào. Nhưng người có thể có kỹ thuật hôn thành thực như Hạ Thiên Cơ thì quả là hiếm có. Ả vừa mới bắt đầu say đắm, Hạ Thiên Cơ một phen buông ả ra. Sau đó đem đầu của ả ấn đến chỗ bắp đùi chính mình. Bản năng Uông Giai Vi muốn ngẩng đầu lên, Hạ Thiên Cơ không có cho ả cơ hội ngẩng đầu, đè lại đầu của ả, không cho phép ả ngẩng đầu lên.

“Giai Vi, anh thích em giúp anh!” Thanh âm của hắn trầm thấp, lại tràn ngập hấp dẫn.

Uông Giai Vi vừa nghe đến hắn gọi tên của ả, đặc biệt dục vọng mãnh liệt đốt cháy, thời điểm kêu tên ả, tim ả không khỏi đạp cuồng loạn lên. . . .

Uông Giai Vi không cự tuyệt nữa, thành thạo mà cởi khóa quần của hắn. . .

Vật thể thật lớn đập vào tầm mắt của ả, tay ả nhẹ nhàng vuốt ve, miệng từ từ kề sát nó, nhẹ nhàng liếm một chút.

“Ân. . . .” Thanh âm của hắn rất thấp rất thấp, tay hắn ấn đầu ả xuống, duy trì trạng thái vốn có.

Ả biết, thanh âm của hắn chính là cổ vũ ả tiến thêm một bước táo bạo hơn nữa.

Miệng của ả đối diện với nó, từng chút từng chút, nghe theo mà chậm rãi từ trên ngậm xuống, cho đến khi ngậm toàn bộ, lại nghe theo mà trượt từ dưới lên trên.

Thân thể Hạ Thiên Cơ thoải mái, thả lỏng cực điểm lại giống như nghẹt thở đến cực điểm.

“Đừng có ngừng!” Tay hắn lại một lần nữa ấn đầu ả xuống, tay kia trượt về phía sau lưng của ả, thành thạo mà cởi khuy áo ngực bên trong của ả, lại đi tới phía trước, ở nơi phấn hồng kia của ả nhẹ nhàng mà lôi kéo.

Nhìn ả bị chặn trong miệng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng thân thể lại nhịn không được mà run lên một chút.

Hai người trong không gian nhỏ hẹp, nhưng lại có kích tình mãnh liệt thay đổi khác thường, hai người khiêu khích lẫn nhau, chạm vào thân thể của nhau, thẳng đến khi hai bên đều không thể kiềm chế được nữa mới triệt để tiến nhập lấy nhau, lại cùng phát ra âm thanh kết hợp thỏa mãn hơn nữa.

—————————————————————–

Uông Giai Trừng sớm rời xa taxi một khoảng, chậm rãi đi về phía biệt thự Uông gia, trên mặt toàn là mệt mỏi rã rời, so với lúc đi vào bệnh viện thì đối lập rõ ràng.

Cô ta mỗi ngày đều đến bệnh viện, nhưng không lần nào gặp được Hạ Thiên Triệu.

Cô ta cũng đã gọi điện thoại cho Hạ Thiên Triệu mỗi lần, Hạ Thiên Triệu lại chỉ nói mấy chữ.

“Tôi biết.”

“Tạm biệt!”

Một câu quan tâm cũng không có, mà cô ta lại còn phải ở trước mặt Hàn Nhất Nhất làm ra vẻ cô ta vẫn được Hạ Thiên Triệu yêu thương, mặc dù rất mệt, nhưng trong lúc giả bộ lại hạnh phúc như vậy, giống như Hạ Thiên Triệu thực sự đối xử với cô ta như thế.

Ngay khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, bởi chiếc xe thể thao ven đường có chút rung chuyển, hướng về bên đó, cô ta thấy có chút quen thuộc lại là lạ.

Lúc ở trường, những tên công tử có tiền, thường cùng vài cô gái ở trong xe làm chuyện mờ ám, tình huống dữ dội bên trong cùng với tính năng của xe có liên quan đến tần suất rung chuyển của xe.

Bên trong chiếc xe đậu bên cạnh biệt thự Uông gia, phát sinh chuyện như vậy, càng thúc đẩy lòng hiếu kỳ của cô ta.

Cô ta đi từ từ hướng tới gần chiếc xe, chiếc xe toàn một màu đen, có một miếng chắn nho nhỏ, chỉ thấy một cô gái đầu tóc rũ rượi, không thấy rõ ánh mắt cùng khuôn mặt, cô ta thoáng ngừng một chút, nghe được thanh âm rất nhỏ.

“Nga! Nhanh. . . . . Đã muốn tới rồi. . . A. . .”

“Chịu không được, ân. . . . Mau mau. . . . Giai Vi. . .”

“Muốn chết, thoải mái suýt chết. . . . A. . . . Ân. . .” Thanh âm rất nhỏ, như ẩn như hiện, thế nhưng khẳng định thanh âm bên trong xe chắc chắn rất lớn.

Mỗi một âm thanh đối thoại, kích động làm rối loạn thần kinh cô ta, khuôn mặt Uông Giai Trừng không khỏi đỏ lên, mất tự chủ mà chạy trối chết.

_________________________________________________

“Uông Giai Trừng!”

Uông Giai Trừng vừa mới vào đến biệt thự liền bị người khác gọi lại, bước chân cũng ngừng lại.

“Chị!” Cô ta hơi mỉm cười, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cô ta, nhìn rất yếu ớt nhưng lại đáng yêu.

Nhớ tới một màn vừa mới nghe được, cô ta có chút không dám nhìn thẳng Uông Giai Vi.

“Đẹp chứ?” Ả đi tới trước mặt cô ta, bộ dạng rất tùy tiện, không chút sửa sang.

“Cái gì?” Cô ta có chút khó hiểu hỏi lại, căn bản là không có liên tưởng đến một màn vừa nãy mới nhìn thấy.

“Vừa rồi, đẹp chứ?” Ánh mắt của ả trực tiếp nhìn cô ta, như muốn nhìn thấu Uông Giai Trừng.

“Chuyện kia. . . . Em không có cố ý.” Thanh âm của cô ta nhỏ như muỗi.

“Ba!” Một âm thanh vang lên, năm dấu tay ngay lập tức in trên làn da trắng nõn của cô ta, cô ta mở to mắt nhìn Uông Giai Vi, vẻ mặt của ả chính là bình tĩnh như vậy.

“Cũng đến lượt mày nhìn bản tiểu thư sao?”

“Chị!” Trong thanh âm của cô ta mang theo ủy khuất.

“Lần sau nhớ kỹ, mày không được nhìn gì hết, tốt nhất là cút đi thật xa, lần sau sẽ không phải là một cái tát có thể giải quyết được đâu.” Thanh âm của ả đến một chút tình cảm cũng không có.

Cảm giác đối với Uông Giai Trừng, ngoại trừ chán ghét, vẫn là gai mắt.

Uông Giai Trừng bụm mặt nhìn bóng lưng đẹp đẽ của Uông Giai Vi lộng lẫy kia, trong lòng toát lên trận lửa giận không tên, dựa vào cái gì mà cô phải bị đối xử như vậy, dựa vào cái gì mà ả muốn đánh cô là có thể đánh?

“Uông Giai Vi, mày chờ đi, một ngày nào đó, nhất định có một ngày. . .” Cô cúi đầu nói thầm, trong mắt tất cả đều là oán hận.

(khúc mắc của chị em họ Uông, cùng tranh chấp của an hem Hạ thị từ từ nhen nhóm rồi âm ỉ, cái này sẽ nói sau. )

__________________________________________

Bệnh viện.

Hạ Thiên Triệu đứng trước mặt Hàn Nhất Nhất, đột nhiên xuất hiện như vậy.

“Theo tôi trở về!” Hắn nói như ra lệnh, không cho phép có cơ hội thương lượng.

Hàn Nhất Nhất nhẹ giọng nói, “Có thể trở về cùng anh, thế nhưng tôi mong muốn anh có thể đáp ứng tôi một việc.”

“Hàn Nhất Nhất, cô học được kiểu ra giá sao, cô hẳn là biết kết quả khi ra giá với tôi.” Ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng cùng thâm thúy như mọi ngày.

“Tôi muốn Giai Trừng cùng sống với tôi, có thể chứ?” Hàn Nhất Nhất sau khi nói xong, ánh mắt rũ xuống, yêu cầu như vậy, tựa hồ có chút vô lý, cô chỉ là một hầu gái ở Hạ gia, là một phụ nữ do Hạ Thiên Triệu mua về, cô không phải chủ nhân của Hạ gia, cô dựa vào cái gì yêu cầu hắn đáp ứng.

“Nếu như cô thích xem tôi mang đàn bà trở về, tôi sẽ thỏa mãn cô!” Hắn đang cực lực mà khống chế lửa giận trong lòng.

“Vậy anh đáp ứng hay không đáp ứng?” Cô kiên trì muốn hắn có thể cho cô một đáp án xác thực.

Khóe miệng Hạ Thiên Triệu tà tà lộ ra ý cười, “Chuyện cô phải làm hiện tại, là đứng lên theo tôi trở về.”

Cô càng muốn đáp án, hắn càng không cho cô, hắn muốn khiến cô nếm thử dằn vặt một người là loại tư vị như thế nào, nghĩ tới đây, hắn cư nhiên lại mong chờ.

“Cô có thể chọn không đi theo sau tôi, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cô, thế nhưng cô phải biết rằng, tôn trọng không hề có nghĩa là đồng ý.” Hắn xoay người rời khỏi phòng bệnh, không hề trống rỗng nhưng không chút ấm áp.

Hàn Nhất Nhất vừa mới ra khỏi phòng bệnh, liền có người đi tới dẫn ra ngoài.

Hạ Thiên Triệu lái một chiếc xe đậu ở cửa bệnh viện mà cô vừa đi ra, có người chủ động thay cô mở cửa vị trí ghế phụ, sau đó đóng cửa lại.

“Cài dây an toàn cho tốt!” Thanh âm của hắn vẫn là lạnh lùng như vậy.

Hàn Nhất Nhất chỉ có thể nghe lời làm theo, bởi vì cô biết, nếu như cô không cài cho tốt, như vậy hắn nhất định sẽ giúp cô cài tốt. Chiếc xe không có như cô tưởng tượng, rất thoải mái đối với lần cô nằm viện này hắn cũng không nhắc đến nửa chữ, thậm chí ở trong xe, hắn một câu cũng không nói.

Hắn không nói lời nào, cô lại càng vui vẻ nhàn rỗi, khuôn mặt nhìn phía ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Hạ Thiên Triệu tuy rằng vẫn luôn luôn nhìn phía trước, thế nhưng dư quang trong ánh mắt có khi dừng lại về phía Hàn Nhất Nhất, lại phát hiện cô gái này từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên một tư thế.

Từ sau khi hắn biết cô, duy trì một tư thế hay một thói quen chính là đặc trưng của Hàn Nhất Nhất.

Xe sắp đi vào khu biệt thực, Hàn Nhất Nhất đột nhiên la lên: “Dừng xe!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi