TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

“Tôi không phải có ý này!” Cô biết chính mình không nên hỏi điều đó, muốn giải thích, nhưng lời chưa kịp nói ra, Hạ Thiên Triệu liền không chịu nổi tức giận đi đến trước mặt cô, một phen xé rách áo khoác trên người cô.

“Anh làm gì vậy?” Hàn Nhất Nhất có chút căng thẳng hô lên.

“Cô có cảm thấy thẹn với lòng mình một chút nào hay không vậy, A Thất ở cửa bệnh viện chờ cô, cô lại mặc quần áo của thằng đàn ông khác mà trở về, trong mắt cô còn có tôi hay không?” Hắn lớn tiếng hướng cô gào thét, trong mắt có chút tơ máu đỏ ửng, cả người đều tăng thêm vài phần nguy hiểm, giờ phút này Hạ Thiên Triệu không thể kiềm chế tức giận.

“Tôi. . . . . .” Nghĩ đến A Thất, Hàn Nhất Nhất vẫn là có chút tự trách, đều do cô quá ích kỷ.

“Thế nào, không còn lời nào để nói sao?”

“Không phải như thế, chỉ là ở bệnh viện tôi vô tình mà đụng phải một người bạn, sau đó anh ta liền tiện đường mà đưa tôi về.” Thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến chính mình cũng không nghe rõ, sự thật là cô đã quên A Thất.

Tay Hạ Thiên Triệu một phen bóp chặt cổ của cô, “Hàn Nhất Nhất, là ai cho cô mượn lá gan đi hẹn hò đàn ông khác?”

“Anh. . . . . . Buông tay!” Hàn Nhất Nhất nhỏ giọng kháng cự.

“Hôm nay tôi sẽ bóp chết cô, cô là do Hạ Thiên Triệu tôi mua về, cô cũng chỉ có thể trung thành với tôi, cư nhiên dám phản bội tôi!” Hắn có chút phẫn nộ mà bất an, cô gái chết tiệt này, bộ dạng xấu xí, vậy mà xấu cũng phóng đãng không chịu nổi, có cơ hội liền chạy đến bên người đàn ông khác.

“Anh điên rồi!” Hàn Nhất Nhất thật sự chịu không nổi Hạ Thiên Triệu, miệng phun ra ba chữ.

“Đúng là tôi điên rồi, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô biết, tôi có thể đem mạng của cô mua về, cũng có thể lấy đi mạng của cô!” Hắn nghiến răng nói.

“Gâu gâu. . . . . gâu gâu. . . . . .” Tiểu Bạch ở một bên lớn tiếng sủa lên.

“Tiểu. . . . . . Bạch!” Hàn Nhất Nhất khó khăn mà nói.

Tay Hạ Thiên Triệu vẫn như trước không có buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức mà bóp, Tiểu Bạch ở một bên lớn tiếng kêu, thấy không có tác dụng, nó xông lên hướng tới chân Hạ Thiên Triệu mà cắn.

Bị Tiểu Bạch cắn Hạ Thiên Triệu mới hoàn toàn thanh tỉnh, thấy Hàn Nhất Nhất sắp sửa hấp hối nên buông tay ra, Tiểu Bạch thì bị Hạ Thiên Triệu một cước đá văng qua một bên.

“Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Hàn Nhất Nhất liên tục ho khan, mới có thể hít thở không khí.

Hai người lâm vào tình thế căng thẳng, không khí trở nên ngưng trọng.

Hàn Nhất Nhất ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay ra kiểm tra áo khoác bị Hạ Thiên Triệu ném sang một bên, mà động tác này đã hoàn toàn chọc giận Hạ Thiên Triệu.

Hắn giơ chân dẫm nát áo khoác trên mặt đất, bất luận cô dùng sức thế nào cũng không có cách nào giữ được chiếc áo đó.

“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.

“Hàn Nhất Nhất, lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng!” Hắn từ trên cao nhìn xuống, không cho phép bất luận kẻ nào xem thường.

“Đây là áo của bạn tôi, tôi còn phải trả lại.” Hàn Nhất Nhất thẳng thắn mà trả lời đáp án từ đáy lòng mình, nguyên bản chính là cô muốn giặt sạch áo khoác này rồi sẽ tìm một cơ hội trả lại cho Lãnh Nghiêm.

“Đàn bà nói dối, ngay cả mắt cũng không nháy một chút!” Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng cô, như là phải xem bằng được thứ hắn muốn trong mắt của cô.

“Tin hay không tùy anh!” Thái độ của cô thờ ơ mà cương quyết.

“Phanh. . . . . .” Một âm thanh vang lên, Hàn Nhất Nhất bị Hạ Thiên Triệu một phen ném lên trên nền nhà, thân thể hắn nhanh chóng nhào tới.

“Anh muốn làm gì?” Hàn Nhất Nhất theo bản năng giơ tay nắm chặt cổ áo.

“Từ lúc nào thì biết phòng ngự thế, thế nào, nhanh như vậy đã muốn thủ tiết sao?” Trong mắt hắn trừ bỏ châm chọc chính là phẫn nộ, hắn thật muốn nhìn thấy người đàn bà ở trước mặt hắn làm ra vẻ lãnh đạm này, thận trọng trong mỗi bước đi, mà trước mặt người đàn ông khác lại thản nhiên tươi cười, xem xem bản chất con người cô ta là cái dạng gì?

“Anh thần kinh!” Hàn Nhất Nhất bị hắn tức giận vô lý nên có chút bực tức, cô chán ghét đàn ông như vậy, luôn không phân biệt tốt xấu mà đem người khác áp đặt theo cách suy nghĩ của bản thân.

Hạ Thiên Triệu không hề để ý tới cô, đè lên thân thể của cô, dùng sức kéo tay cô đang đặt ở trước ngực, gắt gao mà đem tay cô áp trên mặt đất.

“Hạ Thiên Triệu, anh buông tay ra!” Thanh âm của cô mang theo phẫn nộ.

“Cư nhiên học được cách tức giận, xem ra người đàn ông kia rất có vị trí trong lòng cô.” Tay hắn đang đè tay cô càng thêm dùng sức, Hàn Nhất Nhất cảm giác giống như tay mình bị bẻ gãy vậy.

“Đúng, anh ấy rất quan trọng, như thế được rồi chứ? Nếu như anh cũng có lòng tốt, anh có thể thả tôi, tôi rất xấu xí không xứng xách giày cho anh, người đẹp anh muốn có bao nhiêu mà chẳng được, các cô ấy có thể phục vụ khiến anh thấy thoải mái, nếu như tôi làm cho Hạ thiếu thấy chán ghét, tôi cũng có thể xin Hạ thiếu giơ cao đánh khẽ hay không, tôi là người không có bất cứ thứ gì cả!” Hàn Nhất Nhất nói một hơi, không có ý định dừng lại, những lời này cô đã muốn nói ra từ lâu.

Hạ Thiên Triệu vẫn duy trì tư thế ban đầu, trong ánh mắt thâm thúy có thể phun ra lửa.

“Cô càng ngày càng to gan, cư nhiên dám bàn điều kiện với tôi.”

“Hạ thiếu, tôi không phải bàn điều kiện với anh, tôi là cầu xin ngài!” Lần đầu tiên cô thành khẩn như vậy mà đi cầu xin một người, cầu xin hắn thả cô.

Hạ Thiên Triệu lựa chọn thô bạo mà cự tuyệt.

“Soạt. . . . . .” Quần áo nháy mắt bị xé rách .

“Hạ Thiên Triệu, anh không thể lưu manh như vậy!” Hàn Nhất Nhất gần như muốn khóc.

“Tôi lưu manh như vậy đấy, cô là tôi mua về, cô nghĩ tôi lưu manh tôi liền lưu manh cho cô xem, cô cả đời này sẽ phải nhớ rõ tên của Hạ Thiên Triệu tôi.” Hắn bá đạo mà tàn nhẫn, thực chuẩn xác mà cắn nụ hoa phấn hồng của cô.

“Đừng!” Cô lớn tiếng kêu lên.

Phụ nữ có muốn phản kháng, cũng không thể chống lại sức lực của đàn ông, huống chi Hạ Thiên Triệu là một người đàn ông trưởng thành.

Hắn cắn cô, dùng sức đến thô bạo, đau đến mức thân thể Hàn Nhất Nhất rét run.

“Buông. . . . . .” Tay cô ở trên vai hắn dung sức mà bấm, một chút sức lực phản kháng cũng không có , thanh âm cũng đã trở nên vô lực.

“Hạ Thiên Triệu, anh không thể như vậy. . . . . . Anh không thể như vậy. . . . . . Không thể. . . . . .” Nước mắt của cô dọc theo mặt chậm rãi chảy xuống dưới, yên lặng không có một chút âm thanh.

Kỹ xảo nắm giữ, quần dài bị Hạ Thiên Triệu thuận lợi cởi bỏ, lộ ra quần lót màu trắng, tay hắn dùng sức lôi kéo, quần lót màu trắng liền rơi xuống.

Trên mặt quần lót màu trắng lại có một tảng lớn màu đỏ, ngẩn người một hồi, hắn mới bừng tỉnh.

Hắn nắm chặt tay, sau đó hung hăng đấm sang một bên, xoay người một cái, không do dự từ trên người cô đứng lên, không liếc mắt lấy một cái liền xoay người rời đi.

“Giám sát cô ta chặt chẽ cho tôi, không có sự cho phép của tôi, cô ta không được bước ra khỏi biệt thự nửa bước.” Hạ Thiên Triệu lạnh lùng nói với vệ sĩ, mà giờ phút này, hắn cần người để hạ hỏa . . . .

Trong căn phòng tràn ngập sắc màu ấm áp, kily cầm bộ đồ dưỡng da hướng nhà tắm đi tới, cô ta dùng kem dưỡng xoa loạn lên toàn thân, ngửi thấy mùi thân thể thơm ngào ngạt, tâm tình của cô ta vẫn là không tồi.

“Hạ Thiên Triệu!” cô ta nhẹ giọng mà phun ra ba chữ này.

“Muốn anh sao?” Tiếp theo lời của cô ta, Hạ Thiên Triệu liền đã đứng ngay ở sau lưng của cô ta, lặng yên không một tiếng động.

“Trời ơi, trời ơi! Thiên Triệu! Sao anh lại tới đây?” Kily kinh ngạc đến mức miệng tròn như chữ O, chẳng qua là cô ta nhớ tới người đàn ông này, thuận tiện kêu tên của hắn ra, mà hắn cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt của cô ta, cô ta kích động đến mức máu trong người muốn sôi trào lên.

“Lại đây!” lời nói của hắn mang theo khí phách ra lệnh .

Kily như là nghe thấy được mùi vị gì đó, mặc chiếc áo ngủ ren mỏng trong suốt, nhấc chân lên đá dép lê ra, nhẹ nhàng, nháy mắt mị hoặc từng bước một đi về phía Hạ Thiên Triệu.

Hắn nhẫn nại, nhìn người đàn bà trước mặt khoe khoang vẻ phong tình.

Ở trước mặt hắn, trừ bỏ cô gái chết tiệt Hàn Nhất Nhất kia, tất cả đàn bà đều hận không thể nhìn thấy hắn là muốn cởi sạch đồ ra, bàn tay như rắn nước mà quấn vào người hắn.

Hạ Thiên Triệu vươn tay, một phen kéo qua thân thể của cô ta, bàn tay cách áo ngủ, chuẩn xác không có lầm mà dừng ở trên nơi đẫy đà của cô ta.

“Ưm, có chút đâu đó, Thiên Triệu, anh thật là xấu.” Cô ta hờn dỗi oán hận, lại mang theo thanh âm hưởng thụ.

Hạ Thiên Triệu không có giảm bớt độ mạnh, ngược lại càng dùng sức đích xoa nắn nơi cao ngất của cô ta.

“Thiên Triệu, nhẹ một chút. . . . . .” thanh âm của cô ta có chút ẩn nhẫn vì đau, nhưng hết sức quyến rũ, ở trước mặt Hạ Thiên Triệu Kily thành công nhất chính là phối hợp vô cùng ăn ý với hắn ở trên giường, đây là nguyên nhân mà Hạ Thiên Triệu vẫn chưa vứt bỏ cô ta.

Hạ Thiên Triệu xuống tay vừa vội vừa nặng, hôm nay cơn tức của hắn rất lớn, hiểu được tâm tình của đàn ông cô ta sẽ tuyệt đối không hỏi gì, ở giờ phút này sẽ chỉ dùng thân thể của chính mình mà đi lấy lòng hắn, bởi vì giờ phút này điều mà hắn cần nhất chính là làm cho cơ thể được thả lỏng.

Hạ Thiên Triệu thô bạo xé rách váy ngủ của cô ta, Kily thực cố gắng phối hợp hắn, hai chân dùng sức nhảy dựng lên, quấn chặt lấy hông hắn, ánh mắt chói lòa như ánh mặt trời, gắt gao mà dán lấy hắn.

Tay cô ta dùng sức mà cởi quần áo trên người hắn ra, nơi nào quần áo của hắn vừa cởi ra, môi của cô ta liền từng tấc mà liếm lấy.

Hạ Thiên Triệu xoay người một cái đã dán chặt Kily lên vách tường, như vậy càng dễ dàng cho hắn tiến vào, hai người không ngừng xé rách quần áo của đối phương, hô hấp ngày càng trầm trọng.

“A. .” nơi nóng bỏng của Hạ Thiên Triệu đã đi vào cơ thể cô ta, ra sức mà luật động, chỉ đợi đến lúc phát ra toàn bộ dục vọng.

“Thiên Triệu, mau. . . . . . Cho em. . . . . .” Kily hô hấp nặng nề mà phun trào, cô ta cảm giác được phía dưới một trận một trận địa nhiệt lượng đang chảy xuôi.

Chỉ cần tưởng tượng đến vui sướng kế tiếp có thể hưởng thụ thân thể của cô ta liền kìm không được mà hưng phấn.

“A . . . . . A. . .” Hạ thiên Triệu khẽ gầm một tiếng liền ra sức mà luật động thân thể của chính mình . . . .

“Thiên Triệu . . . .” Bị ném ở trên giường, KILY có chút vô lcự mà gọi tên của hắn.

Hạ Thiên Triệu chỉ cảm thấy thân thể có vô số ngọn lửa, thân thể trao quyền cho người đàn bà mị hoặc dưới thân, nhưng hắn lại không chút vui sướng.

“Đừng nhanh như vậy. Đừng . . . . Em sắp không chịu nổi.” Thanh âm của KIly mang theo tia cầu xin, đêm nay Hạ Thiên Triệu không giống với trước đây, thay đổi rất nhiều tư thế, mà hắn vẫn còn chưa có phát tiết ra. Con ngươi thâm thúy của hắn không một tia cảm xúc, thân thể mãnh liệt mà hữu lực.

“Từ bỏ. . . . . . Thiên Triệu. . . . . ” Thanh âm của cô ta nhỏ đến mức không một tia sức lực, cảm giác chính mình sắp hôn mê bất tỉnh.

Cô ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, bao nhiêu lần, mê rồi lại tỉnh, tình rồi lại mê, khi mà tỉnh lại lần nữa cô ta phát hiện hắn đưa lưng về phía mình vẫn hung hăng phát tiết.

Thanh âm cầu xin của cô ta dưới những động tác của hắn dần dần lại trở thành tiếng thở dốc.

—————

Thân thể được phát tiết, lửa giận được dập tắt, sắc trời cũng dần dần sáng rõ, Hạ Thiên Triệu từ từ nhắm hai mắt, thiếp đi một hồi.

Kily nhìn thấy Hạ Thiên Triệu thân quen, tuy lông mày nhíu chặt nhưng không giảm chút anh tuấn nào của hắn, bản thân cô không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Hắn cưới quá nhiều đàn bà, hắn cũng nói qua, hắn sẽ cưới cô. Nhưng là chưa có một người đàn bà nào có thể làm vợ hắn quá ba tháng, vì cái gì không ai có thể lưu lại hắn?

Hắn có tiền, hắn có quyền, hắn còn có đủ mị hoặc đáp ứng dục vọng của đàn bà, cơ hồ như vậy không chút thiếu sót gì, hắn là người đàn ông mà không một người đàn bà nào không muốn cả.

“Em sẽ không thua bất kỳ người đàn bà nào, em muốn gả cho anh, hơn nữa em phải vượt qua ba tháng.” Cô ta ở trong lòng lẳng lặng thề, tối hôm nay không chừng chính là cơ hội tiến vào Hạ gia của cô ta, bởi vì đêm nay hắn không có dùng biện pháp phòng tránh gì, mà đêm nay đây là lần đầu tiên hắn làm xong sẽ ở lại ngủ, cô ta có rất nhiều lý do để lừa gạt hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta một trận vui sướng, với sự điên cuồn đêm nay, cô ta có thể dễ dàng mang thai, vậy cô ta sẽ có được tiền tài tiêu mãi không hết, còn có vị trí thiếu phu nhân của Hạ gia nữa.

“Ha ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .” nội tâm cô ta đã muốn cao hứng phấn chấn.

Phải biết rằng, Hạ Thiên Triệu cưới tám bà vợ, nhưng không có một người nào có thể có con của hắn, nếu cô ta mang thai, kia cô ta nhất định sẽ mẫu bằng tử quý.

“Tỉnh!” cô ta quyến rũ nháy hai mắt linh động, thanh âm mềm mại.

“Ừ.” Hạ Thiên Triệu mở mắt ra, lên tiếng trả lời một câu, nắm lên quần áo liền hướng trên người mặc.

Kily thực chủ động vươn tay giúp hắn mặc quần áo, tay cô ta tựa hồ còn có chút không an phận, khi xẹt qua thân thể hắn, cố ý vô tình mà khiêu khích hắn

Tay hắn thực quyết đoán mà bắt lấy tay cô ta nói, âm thanh lạnh lùng nói: “Uống thuốc đi không?”

Từ trước đến nay quyền chủ động đều là ở trên tay hắn, hắn muốn, đàn phà phải theo ý hắn, thời điểm hắn không có tâm tình, tốt nhất thông minh đừng có khoe khoang phong tình trước mặt hắn, đây là điều hắn vô cùng phản cảm.

“Vâng, đương nhiên ăn!” cô ta thực săn sóc địa nói xong: “Chỉ cần là chuyện mà Hạ thiếu từng phân phó, Kily vẫn luôn ghi nhớ trong lòng mà.”

“Tôi thích điểm này ở em.” Tay hắn nhéo một cái nơi đẫy đà của cô ta, không chút lưu luyến mà đi ra cửa.

Nhìn thấy bóng dáng không chút lưu luyến của hắn, trong lòng KIly có tia gì đó khó chịu.

“Hạ Thiên Triệu, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh phải yêu tôi!” cô ta tự tin tràn đầy màthề, nhẹ nhàng mà quăng một chút tóc, đem thân thể của chính mình ngã trên sô pha, mĩ mãn hưởng thụ bưởi sáng sớm.

Kily nằm ở trên giường không đến năm phút đồng hồ, liền có người ở bên ngoài gõ cửa.

Cô hưng phấn đứng lên, chẳng lẽ Hạ Thiên Triệu trở lại? Nghĩ đến đây, cô xoay người một cái nhảy dựng lên, chạy đến cạnh cửa.

“Thiên Triệu!” Cô ta reo to lên, cửa được mở ra , chiếu vào trước mặt cô, nhưng lại là người tài xế thân cận của Hạ Thiên Triệu.

“Tiểu thư Kiky, làm phiền cô rồi.” A Toàn bộ dạng rất lễ phép nói.

“Có việc gì sao?” Miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, nhưng sự mất mát như thế nào cũng không che giấu được.

“Tôi theo sự phân phó của Hạ thiếu, xin Kily tiểu thư đem thuốc này uống đi.” Hắn giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một vỉ thuốc cùng với một chai thủy tinh đựng nước.

“Có ý gì?” Cô một nửa giả ngu một nửa không thừa nhận.

“Việc này là tốt cho cô, cô có thể uống hoặc không uống.” A Toàn lạnh lùng mà nói.

“Tôi không có bệnh, nên tôi cũng không cần uống thuốc.” Giờ phút này, Kily hoàn toàn xác nhận, đây nhất định là thuốc tránh thai, xem ra Hạ Thiên Triệu tuyệt đối không tin tưởng cô, hắn chỉ tin chính bản thân mình. “Tiểu thư Kily, đây là mệnh lệnh của Hạ thiếu, cô tốt nhất là nên uống đi.” A Toàn cố ý nhấn mạnh.

“Anh là cái quái gì, dựa vào cái gì mà muốn tôi phải uống, nói không chừng đây là chủ ý của anh đi.” Kily lớn tiếng quát giận dữ quay trở lại phòng, chỉ cần Hạ Thiên Triệu không ở đây, cô sẽ không uống, chỉ cần trốn Hạ Thiên Triệu mười mấy giờ, cô có thể mang thai con của hắn, đây là mục đích lớn nhất của cô, nhất định phải kiên trì.

“A Toàn cũng không hy vọng sự tình phát triển theo hướng bạo lực.” trong mắt hắn lộ ra tia ngoan độc, loại ngoan độc này làm cho Kily nhịn không được lùi từng bước.

“Anh đặt ở kia đi, lát nữa tôi uống, bây giờ tôi quá mệt.” Nói xong, Kily đi vào phòng, nhanh chóng đóng cửa.

Lúc cửa sắp đóng, A Toàn đặt một chân vào cạnh cửa.

Kily không thèm quan tâm chân của A Toàn có bị đau hay không, dùng sức muốn đóng cửa lại, mặc dù cô dùng lực khá mạnh, nhưng hắn là người luyện võ khí lực cũng không tồi nên chân cũng không việc gì.

Cánh tay hắn lại dùng sức mở cửa, Kily cũng không thể chống lại được lực của hắn.

“Kily tiểu thư, không cần kháng cự vô ích, tính tình của Hạ thiếu hẳn là cô biết rõ, hà tất vì một lần không chắc chắn, trước mặt hạ thiếu cô sẽ không có địa vị đâu.” A Toàn nhỏ giọng mà khuyên bảo cô một chút.

Kily cắn môi, không nói gì.

“Uống đi, tôi sẽ làm như hết thảy không phát sinh chuyện gì, Hạ thiếu cái gì cũng không biết.” A Toàn một lần nữa đem thuốc cùng chai nước đưa tới trước mặt cô ta.

Kily vươn tay, tiếp nhận nước cùng viên thuốc, cảm giác được tay mình đang run rẩy.

A Toàn mắt chằm chằm nhìn cô ta, mỗi một chi tiết đều thu vào mắt, đối với đàn bà bên cạnh Hạ thiếu, hắn thấy nhiều rồi, có phản kháng nhưng không có mấy người, ngay cả vợ trước của Hạ thiếu, đều không có cơ hội thoát được.

Chỉ cần Hạ thiếu không áp dụng phương pháp tránh thai, hắn nhất định trong thời gian ngắn nhất đem thuốc cùng nước đưa tới tay người đàn bà của Hạ thiếu, sau đó tận mắt nhìn thấy bọn họ uống vào.

Những người từng uống thuốc, trong mắt ngoại trừ phẫn nộ cùng hận ý, còn có bất đắc dĩ, là người đàn bà của Hạ thiếu nhất định sẽ có ba loại ánh mắt này.

Người duy nhất không có loại ánh mắt này, chỉ có Lâm Tĩnh Ân, chỉ tiếc. . . . . . . . .

————-

Biệt thự Hạ gia.

“Lão Trương, chuẩn bị xe!” Hạ Trảm Bằng lớn tiếng mà hét.

“Lão gia, khẩn trương như vậy là muốn đi đâu? Chuyện của Băng Băng giải quyết sao rồi?” Hạ phu nhân ở một bên khẩn trương hỏi .

“Chuyện của nha đầu chết tiệt kia, tôi không muốn quản, chính mình gây họa thì tự chịu đi. Tôi muốn đi xem Thiên Triệu, tôi muốn đi xem cái cô Hàn Nhất Nhất kia!” Hạ Trảm Bằng kiên quyết nói.

“Ừ, vậy ông cẩn thận một chút, đừng doạ tiểu cô nương kia!” Hạ phu nhân ở một bên khuyên, cũng tiễn Hạ Trảm Bằng lên xe.

Lúc gần đi, còn không quên dặn dò lái xe: “Lão Trương, lái xe chậm một chút, chú ý an toàn!”

“Vâng, phu nhân!” Lão Trương gật đầu đáp ứng.

“Làm sao bây giờ. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . .” Hạ phu nhân đi qua đi lại, nếu Trảm Bằng nhìn thấy Hàn Nhất Nhất cùng Hàn Chân giống nhau như vậy, có thể nghi ngờ hay không? Đáng sợ chính là, nếu Hàn Nhất Nhất thật sự là con của Hàn Chân, vậy thì, bà phải giải quyết việc này như thế nào đây?

Nếu Hạ Trảm Bằng từ trên người Hàn Nhất Nhất truy ra chuyện cũ, nếu biết người phụ nữ mà ông ấy yêu thích kỳ thật không phải không thương ông ấy, thì Hạ Trảm Bằng sẽ giải quyết việc này ra sao đây?

Bà không dám tiếp tục nghĩ nữa, càng nghĩ lòng bà càng hoảng.

“Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . .” Bà yên lặng mà nói với chính mình.

Nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện không có bất luận kẻ nào, bà cầm lấy điện thoại bấm một chuỗi con số.

“Alo!” thanh âm của đối phương nhẹ nhàng mà truyền đến.

“Tôi là Hạ phu nhân, ở quán trà đường XX chờ cô, chúng ta gặp nhau tâm sự!” Thanh âm của Hạ phu nhân lạnh như băng.

“Thực xin lỗi, tôi không ra ngoài được.” Hàn Nhất Nhất thành thực mà trả lời .

“Tôi sẽ cho người đi đón cô, cô nhanh nhanh chuẩn bị đi!” Nói xong, Hạ phu nhân liền cúp điện thoại.

Cầm lấy túi tiền đi ra bên ngoài, nhìn thấy Hạ phu nhân vội vàng rời đi, Ngải Châu Bích ở phía sau nổi lên nghi ngờ, bà cũng vội vàng mà rời đi.

—————

“Lão Trương, ông đã gặp qua cái cô Hàn Nhất Nhất kia chưa?” Hạ Trảm Bằng tùy ý hỏi.

“Vâng thưa lão gia, tôi chưa có gặp qua.” Lão Trương cười cười nói, “Lão gia thực khẩn trương, không giống ngài chút nào.”

“Đúng vậy, tôi cũng không hiểu được, vì cái gì lại khẩn trương như vậy, mấy ngày nay mí mắt nháy rất nhiều, tôi cảm giác có chuyện gì đó, không biết có phải nguyên nhân là đây hay không.” Thanh âm của Hạ Trảm Bằng có chút phiền muộn.

“Lão gia, ngài suy nghĩ nhiều quá, lão Trương lái xe cho ngài đã 30 năm, thân thể ngài chắc không khỏe, thả lỏng một chút sẽ tốt thôi.” Đây chính là lời nói thật lòng của ông ấy, ở Hạ gia mấy chục năm nay, ông thấy nhiều chuyện lắm, nhưng Hạ Trảm Bằng đối với ông, cũng tốt lắm, chính sự tín nhiệm này, ông cam tân tình nguyện đứng bên người Hạ Trảm Bằng cả đời.

“Cũng sắp tới rồi.” Hạ Trảm Bằng tự nhủ nói.

Bọn họ nói chuyện phiếm một lúc, gặp thoáng qua một chiếc xe khác, Hàn Nhất Nhất ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, bọn họ trên xe có thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thấy rõ bên trong.

Hàn Nhất Nhất ở trong tiềm thức của Hạ Trảm Bằng, càng không nhìn thấy thì lại càng muốn gặp.

——–

Bên trong quán trà.

“Hạ phu nhân, bà tìm tôi!” Hàn Nhất đứng ở trước mặt bà, rất cung kính mà chào.

“Ngồi đi!” ngữ khí của bà rất lãnh đạm.

Sau đó không khí ngưng đọng vài phút, thái độ Hạ phu nhân rất nghiêm túc, bắt đầu nghiêm khắc mà ép hỏi Hàn Nhất Nhất.

“Hàn tiểu thư, trước tiên, tôi muốn hỏi cô một vấn đề.”

“Phu nhân bà hỏi đi!” Hàn Nhất Nhất hơi nở nụ cười một chút.

Hạ phu nhân nhìn má cô có hai núm đồng tiền, cảm giác có lửa thiêu đốt lòng bà, nhưng bà cố gắng kiềm chế chính mình.

“Cô yêu con trai của tôi sao?”

Hàn Nhất Nhất miệng đang uống một ngụm trà, thời điểm đó như sắp phun ra đến nới, cô bắt buộc phải nuốt nó xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi