TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

"Mày rốt cuộc muốn nói gì? Đừng lãng phí thời gian nữa, nói cho mày biết, lần này mày chết chắc rồi, đừng mơ tưởng tìm lý do hay cái cớ gì để kéo dài thời gian!" Uông Giai Vi vội vàng nói.

"Cái gì vậy? Cái đĩa gì ?" Ngược lại, Uông phu nhân lại rất mất bình tĩnh hỏi, thậm chí có chút khẩn trương. Biểu hiện của Uông Giai Trừng nói cho bà biết, nhất định cô ta có thứ gây hại đến hai mẹ con bà, bằng không cô ta sẽ không bình tĩnh như vậy.

"Ở đây tôi có một ít hình ảnh và ghi âm, về trò chơi người lớn của chị, đương nhiên, còn có những tiếng rên tuyệt vời đến động lòng người!" Uông Giai Trừng cười, động đến vết thương ở miệng, lập tức thu lại nụ cười.

"Uông Giai Trừng, mày có ý gì ? Cái gì mà trò chơi người lớn ? Tiếng rên gì ?" Uông Giai Vi đột nhiên sợ hãi đứng lên, lớn tiếng thét chói tai, trò chơi người lớn đối với ả mà nói chỉ là chuyện bình thường, nhưng mẹ ả thường xuyên nhắc nhở cho ả không được đùa với lửa **, nhưng ả chưa bao giờ để ý.

"Tôi nghĩ chị đã quên rồi, tôi ngược lại thì may mắn đã được chị chỉ giáo, nhìn thấy một lần người thật chơi trò chơi người lớn, chị khi đó bộ dạng thật mê người, tôi nghĩ internet và các tờ tạp chí đối với đại tiểu thư nhà họ Uông rất có hứng thú đấy, nếu chị không sợ chết, thì tôi cũng không sợ, mọi người sẽ cùng liều mạng, để xem ai thắng ai thua!" Uông Giai Trừng lấy di động ra, bên trong truyền đến những tiếng rên làm người ta mặt đỏ tim run.

"Mày nói bậy, mày không có chứng cớ, sẽ không ai tin mày đâu!" Ả không tin sẽ có người quay được cảnh lúc đó, trò chơi đó mọi người sẽ không ghi lại, không ai muốn mình gặp phiền toái cả.

"Muốn chứng cứ, tôi hiện giờ sẽ bật lên cho chị nghe." Nói xong cô ta lấy điện thoại di động ra.

" A . . . Robert . . . . Nhanh hơn một chút . . . A, em sắp không chịu được nữa rồi . . . Mạnh lên . . . Nhanh hơn một chút đi . . ."

Những âm thanh cứ thế được truyền ra từ di động, là những tiếng thở dốc cùng với âm thanh dâm đãng của ả.

Uông Giai Vi nghe thấy những âm thanh đó, dường như muốn điên lên, chạy tới đoạt lấy di động từ tay Uông Giai Trừng, lớn tiếng thét: "Tao bây giờ sẽ vứt xuống đất, giẫm nát nó."

Nói xong, nghe thấy tiếng điện thoại bị ném xuống đất, và tiếng giày cao gót giẫm lên.

"Tao cho mày kêu . . . tao cho mày kêu này . . . Giẫm chết mày . . . Giẫm chết mày . . ." Uông Giai Vi hung hăng giẫm, như một người điên.

"Chị giẫm cũng vô dụng, tôi đã sao ra rất nhiều bản, chỗ chị nhìn thấy, chỗ chị không nhìn thấy đều có cả!" Trong lòng Uông Giai Trừng cười càng thêm hả dạ, coi Uông Giai Trừng cô là con ngốc sao? Cô ta đâu có ngu ngốc như chị của mình.

Uông phu nhân sắc mặt tái xanh, nhìn thấy con gái tuyệt vọng ngã trên mặt đất, bà thật sự bị kích động.

Mà đứng bên cạnh là Ngô Tĩnh, cũng mang theo ánh mắt khác thường nhìn Uông Giai Trừng, những thay đổi trong mấy ngày nay, bà dường như không nhận ra chính con gái ruột của mình, thấy con gái thật xa lạ, cô con gái bé nhỏ ngoan ngoãn, vâng lời đã không còn, hiện giờ đứng trước mặt bà, là một người con gái khôn ngoan đầy thủ đoạn.

Đối với sự thay đổi này, bà thật sự không biết là tốt hay là xấu, hai mẹ con bà có thể sẽ không phải chịu ức hiếp nữa, nhưng bà làm sao lại có thể vui khi chính bà phát hiện ra bà càng ngày càng không thể hiểu được những chuyện con gái làm.

"Uông phu nhân, hiện giờ bà muốn thế nào? Chỉ cần bà ra lệnh một tiếng, tôi tuyệt đối không ngăn cản bà, nhưng bà cũng không ngăn cản được tôi!" Uông Giai Trừng giờ phút này tuy rằng đắc ý nhưng không biểu hiện thái độ hí hửng "À, tôi nói cho các người biết một việc nữa, cho dù là bà đem chiếc đĩa đó giao cho mẹ chồng tôi, tôi tin rằng tôi vẫn có thể làm cho mẹ chồng tôi chấp nhận tôi, bà có dám đánh cuộc không?"

"Uông Giai Trừng!" Uông phu nhân giống như một con hổ thất bại, thấy vẻ mặt đắc ý của Uông Giai Trừng, bà mới phát hiện ra bà đã xem nhẹ con tiện nhân này, cô ta còn lợi hại hơn mẹ cô ta, không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần, thủ đoạn cũng mạnh hơn bao nhiêu lần.

"Có phải chị không phục không?" Uông Giai Trừng nhìn thấy Uông Giai Vi thẫn thờ ngồi trên mặt đất, cô ta rất vui sướng, thậm chí cô ta còn muốn xát thêm muối vào những vết thương đang rỉ máu của ả nữa.

“Uông Giai Vi chị có biết vì sao Thiên Cơ lấy tôi không? Chị có biết Thiên Cơ và tôi có quan hệ từ lúc nào không?" Tiếng nói của cô ta thật dịu dàng đến nỗi nghe ra lại thấy thật giả dối.

Uông Giai Vi mở to mắt giận dữ nhìn cô em cùng cha khác mẹ của mình.

"Chính là ngày hôm đó, chị đe dọa tôi, mang tôi đi xem trò chơi người lớn của các người, chị đã cho thuốc vào rượu của tôi, mà vừa khéo lúc đó tôi lại gặp Thiên Cơ, anh ấy thậm chí không hề nghĩ ngợi liền dẫn tôi đi, sau đó xảy ra chuyện gì, chị khẳng định biết chứ, nhỉ . . ."

Lúc này Uông Giai Trừng liền cười to, nhưng vết thương trên miệng làm cho cô ta không thể cười hết cỡ được, nhưng mà cảm giác chiến thắng lại làm cho cô ta thật sự thích thú, thì ra khi chứng kiến người đàn bà từng ức hiếp mình bị thua trong chính tay mình, lại là một việc vui vẻ như vậy.

"Uông . . . Giai. . . . Trừng . . ." Uông Giai Vi nghiến răng nói từng chữ một.

"À, đúng rồi, tôi còn phải nói cho chị biết, tôi và Thiên Cơ nếu không nhờ chị khổ tâm sắp đặt, nói không chừng sẽ không nhanh như vậy mà phát sinh quan hệ, chị chính là bà mai của chúng tôi đó, lễ thành hôn của tôi, nhất định không thể thiếu chị được!" Nghĩ đến việc làm cho Uông Giai Vi chứng kiến cảnh hạnh phúc khi người đàn ông mà ả yêu nhất cưới người phụ nữ mà ả hận nhất, việc đó sẽ hả lòng hả dạ đến mức nào.

Uông Giai Vi vươn mạnh hai tay, lớn tiếng thét chói tai: "Tao phải bóp chết mày . . . Tao phải bóp chết mày . . . A a . . . A a . . ."

Khi Uông Giai Trừng vừa phản ứng, hai tay Uông Giai Vi đã túm chặt lấy cổ cô ta, cô ta cố sức phản kháng, tóm tóc ả mà giật thật mạnh.

Nhìn thấy cảnh trước mặt, Ngô Tĩnh chạy tới đẩy Uông Giai Vi ra, Uông Giai Vi giống như một con chó điên, lại nhào đến, cũng may Uông Giai Trừng giờ phút này phản ứng nhanh, nhưng mái tóc dài của cô ta lại bị Uông Giai Vi túm chặt lấy.

Uông phu nhân chạy đến ngăn cản Ngô Tĩnh, hai cặp mẹ con điên cuồng mà cấu xé, đến khi một nhóm người hầu xuất hiện mới ngăn cản được một màn bi kịch sắp xảy ra.

. . . . . . . . . . . .

Tại biệt thự Hạ gia

"Cái gì? Con muốn kết hôn?" Ngải Châu Bích nghe con trai mình đột nhiên nói muốn kết hôn, không thể tin được mà mở to hai mắt, trước kia bà khuyên con trai nhanh chóng kết hôn để sinh cháu nội cho bà, nó lại sống chết không muốn, bây giờ lại đột nhiên nói với bà nó muốn kết hôn. Chuyện này đối với Ngải Châu Bích mà nói, thật là một chuyện tốt.

"Đúng vậy, mẹ, con dự định ba ngày sau khi anh cả kết hôn sẽ mở tiệc, thật là có lỗi vì giờ mới nói cho mẹ biết!" Hạ Thiên Cơ thực bình tĩnh nói.

"Cái gì? Nhanh như vậy, con kết hôn với ai? Vợ của con là thiên kim nhà ai? Con tại sao không nói cho mẹ biết?" Trái tim nhỏ bé của Ngải Châu Bích cùng một lúc chịu hai lần kích động, bà khẽ vuốt ngực.

"Người này mẹ biết."

"Là ai, nói mau?" Bà khẩn trương hỏi lại con trai.

"Uông Giai Trừng!" Hắn nhún vai nói, thậm chí hắn còn đang chờ tiếp theo mẹ mình có khả năng sẽ bùng nổ ra tiếng thét chói tai.

"Cái gì, con sẽ kết hôn với đứa con gái bị Hạ Thiên Triệu bỏ rơi?" Hai mắt Ngải Châu Bích mở lớn, việc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi chấp nhận của bà.

"Đúng vậy!" Vốn Hạ Thiên Cơ muốn nói với mẹ mình là hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng vì lo lắng cho sự an toàn sau này, cho nên hắn quyết định bình ổn cảm xúc của mẹ trước đã.

"Không, ta không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!" Ngải Châu Bích phẫn nộ đứng lên, đập bàn lớn tiếng quát con trai.

Hạ Thiên Cơ biết mẹ sẽ không đồng ý, nhưng thật không ngờ phản ứng lại mạnh mẽ như vậy, hắn đột nhiên có chút ngây ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi