TỔNG TÀI BABA: MAMI GIẬN THẬT RỒI!

Đến nay, Mục Lạc Anh đã biến mất hai tháng, hai tháng này không ngày nào anh không tìm cô cả, và thường đêm anh lại giải sầu bằng việc uống rượu, bao nhiều rượu vào lại khiến anh càng nhớ cô.

Một lúc, Mộ Tư Phàm bước đi loạn choạn xuống lầu, ánh mắt đơ đẩn trống rỗng, vừa đi được hai bước liền bất cẩn trượt chân ngã xuống mấy thềm bậc thang.

Đầu chảy máu rất nhiều, Mộ Nhiếp Chính đang đọc sách nghe tiếng động liền chạy ra. Nhìn thấy con trai máu chảy hốt hoảng bảo người gọi xe cấp cứu.

Tới bệnh viện, cũng là lúc họ vô tình gặp được cô. Mà lúc này Mộ Tư Phàm đã được đưa vào bên trong để Mao Hiểu Thần cấp cứu.

Mộ Nhiếp Chính nhìn cô, cô chỉ nhìn ông cúi chào một cái rồi bỏ đi. Thoạt nhìn cô giống như người xa lạ. Mộ Nhiếp Chính không dễ dàng để cô đi như vậy, chạy lại, miệng kêu lớn:"Lạc Anh, Lạc Anh".

Mục Lạc Anh dừng hẳn bước chân lại, cô rất thắc mắc tại sao ông lại ở đây. Cô tới đây để khám, mấy ngày nay cô cảm thấy khó chịu, buồn nôn, lại thèm chua, theo kinh nghiệm làm bác sĩ, một phần cô có thể đoán rằng mình mang thai. Nhưng không muốn nhằm lẫn mới đi khám, nào ngờ lại là thật.

"Chào ông Mộ, ông tìm tôi"_Mục Lạc Anh không muốn người của Mộ gia biết đến sự tồn tại của cái thai này.

"Hai tháng nay con đi đâu? Tư Phàm nó tìm con khắp nơi, ngày nào cũng uống rượu không may ngã cầu thang".

Mục Lạc Anh sửng người:"Anh ấy sao rồi?".

"Đang cấp cứu bên trong".

Nói rồi, hai người ngồi chờ ở bên người. Đúng lúc đó cánh cửa mở ra, Mao Hiểu Thần lễ phép nói:"Bác Chính, Tư Phàm không sao chỉ bị thương ngoài da. Còn dạ dày do uống quá nhiều rượu, dẫn đến bị loét nghiêm trọng phải nghĩ ngơi một thời gian để theo dõi ".

"Cảm ơn con, ta có thể vào thăm nó không,?".

"Vâng ạ".

Hai người nhanh chóng đi vào, bốn mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn còn rất sắc sảo.

Mộ Nhiếp Chính ngồi xuống ghế:"Tư Phàm,tỉnh lại đi con".

Mộ Tư Phàm nghe gian vãn bên tai lời nói nào đó, mắt khẽ cử động. Cả con ngươi nheo lại thu tầm mắt về người con gái đang đứng, lạnh nhạt:"Cô đến đây làm gì?".

Nghe thanh âm đó làm cô cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra vô tư:"Nếu không thích vậy tôi đi".

Mộ Tư Phàm liền ngồi dậy, tay ôm lấy đầu đau đớn:" Còn không mau cút ".

Mục Lạc Anh đau khổ chớp chớp mắt vài cái, quay gót rời đi, nước mắt không kiềm được mà chảy ra. Tay sờ lên bụng:"Con à! Có lẽ ba con thật sự hận mẹ".

Bên trong Mộ Tư Phàm cũng không hiểu, vì sao mình lại nói ra những lời như vậy.

Mộ Nhiếp Chính nhìn con trai:"Tư Phàm, không phải con rất nhớ con bé con sao? Giờ gặp được lại lạnh lùng đuổi con bé đi".

Mộ Tư Phàm ngồi kiên định, thờ ơ nói:"Con hận cô ta, mãi mãi cũng vậy".

"Con bé làm gì sai?".

"Cô ta lừa dối con".

"Con nói cho ta biết, con bé lừa con chuyện gì?".

Mộ Tư Phàm nói với thanh âm lạnh nhạt:" Ảnh Vương ".

Mộ Nhiếp Chính không tin vào tai mình. Lạc Anh là Ảnh Vương, kẻ sát nhân hàng loạt của Tây Đô. Một người tàn bạo chưa ai nhìn thấy mặt. Và cũng là kẻ thù của Hắc Long bang. Cư nhiên lại là con dâu của Mộ Nhiếp Chính này.

"Ba ngạc nhiên lắm phải không".

Mộ Nhiếp Chính im lặng.Thuận vậy, anh nói tiếp:" Lúc đầu, con cũng như ba, và rồi con và cô ấy trở nên như vậy".

"Con không quan tâm cô ấy là ai, nhưng điều khiến Mộ Tư Phàm con hận nhất là sự lừa dối".

"Con sẽ không tha thứ cho nó luôn sao?".

"Tha thứ! Sẽ không?"_Mộ Tư Phàm nói, ánh mắt không chút dao động.

- ---------------

Mình thấy hai chap này hơi nhạt! Mình sẽ cố gắng thêm muối vào cho mặn hơn.

Mình lại có câu hỏi dành cho các bạn.

Thấy thế nào nếu đứa con của Mục Lạc Anh bị sảy do bị hãi bởi Hứa Mỹ Lệ.

A: Đồng ý.

B: Không đồng ý

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi