"Ừm, chỉ là anh gọi nên tôi cũng không có ý kiến dù sao cũng là ăn ké mà".
"Hóa ra là vậy, tôi còn tưởng cậu quên mất việc mình bị dị ứng rồi chứ?".
Thẩm Nhạc Thần giọng điều đầy vẻ sâu xa lên tiếng, sau đó cũng chẳng nói gì nữa mà chú tâm ăn.
Mà Cố Mộng Diệp - người không biết cơ thể này dị ứng với đậu phộng - lựa những hạt đậu phộng ra rồi ăn vài miếng vào miệng, chỉ hận không thể ăn thật nhanh để thoát khỏi cái phòng ngột ngạt này.
Bữa ăn sáng đầy mùi bị nghi ngờ này cuối cùng cũng kết thúc dưới động tác đặt thìa xuống của Thẩm Nhạc Thần, y đứng dậy đi ra quầy lễ tân thanh toán tiền ăn, Cố Mộng Diệp trong phòng ăn cũng bước ra thầm thở phào nhẹ nhõm, sốc lại tinh thần hắn tiếp tục vui vẻ đi theo sau y như một cái đuôi đến xe hơi.
Hôm nay Thẩm Nhạc Thần bảo y không có việc bận buổi sáng nên có thể cùng hắn đi mua đồ dùng hằng ngày cho hắn rồi chở hắn về nhà y.
Cố Mộng Diệp cầu còn không được gật đầu đồng ý ngay, sau đó lại vui vẻ ngồi sau xe khẽ ngân nga một bài hát không biết tên.
Thẩm Nhạc Thần ngồi ghế lái nhìn hắn từ kính chiếu hậu, đôi mắt có chút thăm dò của một loài thú săn con mồi.
Hắn đứng dưới khu trung tâm thương mại liền như thú hoang xổng chuồng tìm về nơi mình sinh ra, nắm lấy cổ tay Thẩm Nhạc Thần kéo y đi vào khu mua sắm, chạy hết đằng đông lại tới đằng tây mà chọn đồ chọn mỹ phẩm.
Thẩm Nhạc Thần đi theo thì như cái máy ATM rút tiền và cái giá treo đồ đi theo sau hắn.
Khuôn mặt đầy kích động và vui vẻ của hắn tràn ra khỏi con ngươi màu nâu nhạt đầy sạch sẽ kia, cùng với hình ảnh hắn đứng bàn luận về một loại mỹ phẩm với nhân viên ở đó đầy chuyên nghiệp đều được thu lại hết vào mắt của Thẩm Nhạc Thần.
Con ngươi màu nâu nhạt đó đã từng rất đậm màu nhưng hiện tại lại nhạt đi một cách kì lạ.
Sự giả tạo không thể che giấu hoàn hảo như vậy được, nhưng dưới sự tò mò và đôi mắt phát sáng đến vui vẻ kia như trùng khớp với hai từ vô tư đến không có một chút dã tâm.
Lướt hết một vòng trung tâm thương mại, Cố Mộng Diệp thỏa mãn ngồi trong xe hơi ôm một đống đồ đã được hắn lựa chọn và lấy tiền của Thẩm Nhạc Thần mà mua cười khúc khích.
"Thẩm tổng cảm ơn anh, hôm nay tôi vui lắm!".
Lần đầu tiên có người đi khu trung tâm thương mại với hắn, kiên nhẫn đợi hắn đi mua đồ, tốt bụng xách đồ giúp hắn lại còn tử tế trả tiền cho đồ hắn mua, quả thật cứ như một giấc mơ vậy!
Thẩm Nhạc Thần ngồi ghế lái trên xe chỉ mỉm cười, thản nhiên nói.
"Cậu làm việc cho tôi, đây cũng là tiền công được trả trước thôi đừng khách sáo".
Cố Mộng Diệp cũng chẳng nghi ngờ gì lại chìm trong sự vui vẻ của mình.
"Được rồi, tôi có công việc muốn giao cho cậu, đây cầm lấy".
Thẩm Thanh Thần vừa lái xe vừa đưa một xấp tài liệu đưa cho cái tên còn đang trên mây xem.
Cố Mộng Diệp nhận được công việc cũng vui vẻ mà nhận lấy, cầm lấy tài liệu ghi rõ chi tiết về công ty Vương thị trên đó, hắn có chút mờ mịt mà ngẩng đầu lên hỏi.
"Anh muốn tôi làm gì?".
"Tôi muốn cậu làm gián điệp, xâm nhập vào nội bộ của Vương thị lấy hợp đồng và dự án của công ty, là bản hợp đồng dự án về khu du lịch ở khu A".
Thẩm Nhạc Thần thản nhiên nói.
"Hợp đồng này là gì mà anh lại muốn lấy vậy?".
Cố Mộng Diệp tuy không hiểu lắm về kinh doanh hay doanh nghiệp nhưng nghe thấy lấy tài liệu liền có chút rụt rè.
"Nó đã từng là của tôi nhưng bị Vương thị dùng thủ đoạn lấy cắp, bây giờ tôi muốn lấy lại".
Giọng y giảm hẳn xuống một bậc, hàm răng cắn chặt sát ý hiện ra trong đôi con người đen như mực kia.
"Nếu không có gì nguy hiểm thì tôi sẽ giúp anh lấy lại hợp đồng".
Hắn gật đầu đồng ý nhiệm vụ được giao lần này, dù sao y cũng đã cho hắn nhà ở lại còn cho hắn rất nhiều thứ nữa cũng không nên ở không mà không giúp người ta.
Sáng hôm sau Cố Mộng Diệp vô cùng hưng phấn dậy sớm trang điểm rồi ăn diện sau đó lại tạm biệt Thẩm Nhạc Thần để đến công ty Vương thị thực hiện công việc được giao.
Hắn ngồi trên xe của y tâm huyết dâng trào.
Thẩm Nhạc Thần ngồi ghế lái xe nhìn gương chiếu hậu trên xe, đưa mắt nhìn người ngồi sau xe có chút cau mày, giọng phát ra cũng có chút kì lạ.
"Cậu thật sự muốn ăn mặc như vậy để lấy dự án của Vương thị?".
"Thế nào không hợp à?".
Cố Mộng Diệp đang chỉnh lại mái tóc giả hắn đã thức dậy rất sớm để tạo kiểu.
"...Không phải không hợp chỉ là...đừng nói cậu muốn dùng sắc để...".
Thẩm Nhạc Thần không nói được câu sau nữa, đành phải ngậm miệng một lời khó nói hết.
Y nhìn người ngồi sau xe hắn vậy mà giả trang thành nữ nhân, khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo nhưng không quá lòe loẹt, mái tóc nâu xoăn dài được buông lỏng thả tự do trên vai, bộ đồ công sở nữ mặc lên người hắn phải nói là hoàn hảo đến từng chi tiết, quả thật y chẳng còn lời nào để nói cũng phải âm thầm giơ một ngón like cho hắn vì mức độ chịu chơi này.
"Hợp là được, đúng vậy tôi chính là muốn dùng sắc để hoàn thành nhiệm vụ, với lại trang điểm như vậy có thể che giấu giới tính và thân phận, đến lúc hoàn thành nhiệm vụ sẽ không xảy ra rủi ro quá lớn".
Cố Mộng Diệp chỉnh xong tóc lại tới bộ quần áo hắn đang mặc.
Thẩm Nhạc Thần ngồi ở ghế lại nghe vậy cũng không nói gì, nhưng ở một góc khuất nào đó mà hắn không thấy khóe môi của Thẩm Nhạc Thần giương lên một độ cong rất mỏng mà chính y cũng chẳng biết.
Thông minh: Đây là từ ngữ duy nhất hiện lên trong đầu mà Thẩm Nhạc Thần có thể nghĩ lúc đó khi thấy hắn giả thành nữ nhân để làm nhiệm vụ.
Vì độ bảo mật và an toàn nên Thẩm Nhạc Thần thả Cố Mộng Diệp ở một khoảng đủ an toàn cho hắn tự nhiên đi đến công ty mà không bị nghi ngờ.
Cố Mộng Diệp xuống xe lại chỉnh lại một chút nữa rồi tự tin nhập vai diễn của mình, cách đi cử chỉ hành động đều toát ra vẻ yểu điệu thục nữ mà một nữ nhân nên có, may là Thẩm Nhạc Thần đã biết cái người này giả gái nếu không ngay cả y cũng bị đánh lừa bởi độ hoàn hảo này của hắn, có khi còn bị hút hồn bởi mức độ xinh đẹp này của hắn, đúng là không nhận ra người này vậy mà lúc ăn diện đàng hoàng lại đẹp như vậy.
Cố Mộng Diệp cầm đơn xin việc thản nhiên bước qua cổng an ninh dưới sự giả tạo của lớp mặt nạ xinh đẹp này, sau khi vào được cửa công ty dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của bảo vệ khóe môi của hắn khẽ giương một độ cong quyến rũ khi đạt được mục đích đầu tiên của mình.
Hắn cầm đơn xin việc đi đến bàn lễ tân, sau đó được cô hướng dẫn tận tình dẫn lên phòng của chuyên viên phỏng vấn, trải qua một vài cuộc nói chuyện và thảo luận cuối cùng hắn cũng thành công được tuyển vào một chức vụ nhỏ trong công ty, dù sao công ty cũng vừa hay có một mảng thiên về mỹ phẩm nên cũng là điểm mạnh của hắn.
Chuyên viên phỏng vấn bảo hắn ngày mai sẽ bắt đầu làm còn bây giờ thì hắn có thể về, không nán lại lâu hắn đứng lên chào tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi công ty Cố Mộng Diệp liền nhắn tin cho Thầm Nhạc Thần báo cáo tình hình cho y, sau đó bắt taxi về nhà y tiếp tục ngủ bù vì sáng nay dậy sớm để trang điểm.
Đánh một giấc ngủ đến chiều Cố Mộng Diệp bị đánh thức bởi tiếng mở cửa phòng, do ngủ quá giờ nên đầu óc có chút chóng mặt, Thẩm Nhạc Thần ở ngoài cửa cầm một túi nilong màu trắng bên trong còn đang tỏa khói nóng ra, hắn nghe thấy y nói.
"Mau dậy ăn tối đi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu".
Cố Mộng Diệp gật đầu uể oải đi vào phòng tắm rửa mặt sốc lại tinh thần, lúc hắn xuống lầu đã là mấy phút sau dưới nhà ăn phát ra tiếng bát đũa va chạm với mặt bàn thủy tinh.
Hắn đi đến bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống, Thẩm Nhạc Thần vừa để thức ăn vào bát xong cũng đem ra để lên bàn cho hắn vô cùng chu đáo, cầm đôi đũa lên gắp một sợi mì vàng dài dai bỏ vào miệng liền bị hương vị nước dùng và sợi mì làm cho kinh ngạc.
Ngon quá!
Thẩm Nhạc Thần thấy người trước mặt vừa mới ăn một miếng mì mà ánh mắt đã phát sáng liền nhếch cao mày khóe môi không kìm được giương lên có chút kinh thường, y cũng ngồi xuống đối diện hắn chăm chú nhìn hắn hết đũa này đến đũa khác ăn một cách ngon lành.
"Bước tiếp theo sau khi xin được vào làm của cậu là gì?".
Thẩm Nhạc Thần đẩy ly sữa tươi còn ấm cho hắn.
Cố Mộng Diệp vừa ăn vừa uống đến là vui vẻ liền nói.
"Làm tình nhân của lão".
"...Khụ...Khụ...".
Thẩm Nhạc Thần bị lời nói thản nhiên của hắn làm sặc một ngụm nước miếng, giương đôi mắt không thể tin nhìn người trước mặt.
"Cậu nói cái gì?".
Hắn vẫn thản nhiên húp nước mì trong bát, còn luyến tiếc mà vươn cái lưỡi hồng hồng của mình ra liếm khóe miệng còn dính nước mì của mình hình như còn rất thèm.
"Như anh nghe thấy đó, là dùng mĩ nhân kế".
"Cậu tính làm thế nào? Dù sao lão cũng rất đề phòng".
"Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, anh nghĩ với sắc đẹp hiện tại của tôi đủ làm người khác tâm phiền ý loạn chưa?".
Cố Mộng Diệp cầm ly sữa nóng trên bàn lên từng ngụm uống, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Nhạc Thần đánh giá hắn từ trên xuống dưới, tuy hắn có chút tự luyến nhưng phải công nhận là khi hắn giả gái quả thật rất xinh đẹp, với sắc đẹp đó chỉ cần lên một trang báo thời trang cũng đủ để tiếng tăm của hắn vươn xa cả nước.
"Nếu cậu đi theo kế hoạch này thì tôi cũng có một kế hoạch cho cậu".
"Kế hoạch gì?".
Cố Mộng Diệp uống xong ly sữa trên tay cuối cùng cũng chịu chăm chú nhìn người trước mặt.
"Ba tháng sau sẽ có một sự kiện đấu giá ra mắt sản phẩm của Vương thị, đó là thời điểm thích hợp để cậu lấy dự án trong tay lão, tuy nhiên ba tháng quá ngắn cậu có chắc bản thân sẽ quyến rũ được lão đến khi sự kiện đấu giá đó xảy ra không?".
"Được chứ, ba tháng là dư sức với tôi, nhưng anh muốn tôi làm gì ở buổi tiệc đó?".
Cố Mộng Diệp nghiêng đầu thắc mắc.
Thẩm Nhạc Thần đưa ra kế hoạch.
"Được lão dẫn đến sự kiện đấu giá sau đó chuốc say gã rồi hỏi lão dự án ở đâu".
"Vậy thì đơn giản quá, cứ theo nhiệm vụ mà làm đi".
Cố Mộng Diệp cười cười, thấy Thẩm Nhạc Thần không còn gì để nói nữa liền muốn đứng lên đi về phòng để ngủ tiếp, ngày mai hắn còn phải đi làm sớm nữa đó~.
Đi đến đầu cầu thang thì giọng của Thẩm Nhạc Thần từ phòng ăn phát ra.
"Ba tháng này nếu cậu bị phát hiện và xảy ra chuyện gì cũng không được khai tên tôi ra tôi và cậu không quen biết nhau, hiểu chứ?".
Giọng nói lạnh lùng đầy vẻ xa cách.
Cố Mộng Diệp đi đến đầu cầu thang khóe miệng còn chưa hạ xuống nghe thấy lời này thì có chút khựng lại, rất nhanh hắn liền gật đầu.
"Được, nếu có bị phát hiện thì có chết tôi cũng không khai ra anh, vậy được rồi chứ?".
"Bữa tiệc sự kiện cũng vậy lúc gặp nhau tôi và cậu không quen nhau, nói xong rồi giờ cậu lên nghỉ ngơi cho ngày mai hành động đi".
Cố Mộng Diệp không có ý kiến gì, một mạch đi lên lầu rồi vào thẳng phòng của mình vệ sinh rồi đi ngủ tiếp.
Sau lần nói chuyện đó của hai người thì hầu như cả hai gặp mặt nhau rất ít, đôi khi vô tình gặp cũng đã là nửa đêm hoặc tầm trưa rồi gật đầu chào nhau một cái rồi thôi.
Dạo gần đây số lần về nửa đêm của Cố Mộng Diệp càng lúc càng nhiều, mà mỗi lần đi về trên người toàn mùi rượu và nước hoa nồng nặc đến khó ngửi, tuy nhiên hắn cũng chẳng nói chẳng rằng với Thẩm Nhạc Thần chỉ thản nhiên về phòng sau đó đánh một giấc ngủ tới sáng rồi lại tiếp tục đến chỗ lão Vương kia.
Điều đáng chú ý nữa là Cố Mộng Diệp hắn mỗi lần đi ra ngoài rõ là trên người chẳng có đồ hàng hiệu gì, nhưng về thì hai bên trái phải xách rất nhiều đồ hàng hiệu nổi tiếng, khuôn mặt của hắn cũng rạng rỡ sự vui vẻ như lấy được thù lao.
Có lần Thẩm Nhạc Thần hỏi hắn số đồ này hắn lấy ở đâu, hắn chỉ cười gian xảo trên tay cầm một loại nước hoa đắt tiền lên nhìn đến là thích thú.
"Từ sugar daddy của tôi chứ ở đâu".
"...".
Cố Mộng Diệp, cậu làm tình nhân của lão đến nghiện rồi sao? Còn nhớ nhiệm vụ tôi giao không vậy?
Rất nhanh cũng đã đến đêm diễn ra sự kiện tiệc của công ty Vương thị.
Thẩm Nhạc Thần đứng trong phòng vận cho mình một chiếc áo sơ mi đen và quần âu đen, trên cổ tay là đồng hồ màu bạc đang chạy theo giờ, dáng người cân đối hoàn mĩ càng tôn lên bộ đồ mà y đang mặc.
Nghe thấy tiếng mở cửa của nhà chính, y bình tĩnh lấy chiếc áo khoác măng tô màu cà phê sữa ra rồi vắt lên trên cánh tay, mở cửa ra đứng trên hành lang lầu một nhìn xuống người nọ.
"Còn nhớ những gì tôi nói không? Bữa tiệc hôm nay chúng ta coi nhau như người lạ, hẳn cậu còn nhớ chứ?".
Cố Mộng Diệp đã trang điểm giả nữ xong hiện tại chỉ có quần áo là chưa có, vì hắn mới nhận được cuộc gọi của lão già kia, bảo là đã chuẩn bị cho cậu một chiếc váy lộng lẫy, và không muốn hắn mặc đồ những bộ đồ rẻ tiền mà hắn hay mặc.
Cố Mộng Diệp vừa mới đặt tay lên nắm cửa liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng phát ra từ tầng một liền ngẩng đầu lên nhưng còn chưa thấy mặt người nọ đã bị lời nhắc nhở đầy lạnh lẽo kia làm cho khựng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai đang chống tay trên hành lang tầng một, mỉm cười thân thiện với y rồi nói.
"Ở buổi sự kiện tối nay tôi hứa với anh, chúng ta một chút cũng chẳng quen nhau, chính là kiểu người xa lạ lần đầu gặp mặt, không phải tôi đã nói cách đây mấy ngày trước lúc tôi đang ăn há cảo rồi sao?".
Thẩm Nhạc Thần nhìn người giả gái đứng phía dưới trước mặt mình, gật đầu.
"Tôi chỉ hỏi lại thôi, mong là cậu nhớ lời mình đã nói, đừng đến lúc ở bữa tiệc đưa mắt nhìn tôi".
"Haha, anh yên tâm, tôi sẽ diễn tròn trách nhiệm của mình khi là tình nhân của lão Vương".
Nói rồi Cố Mộng Diệp lạnh lùng xoay nắm cửa rời đi.
Tầm khoảng sáu giờ tối Thẩm Nhạc Thần lái xe đến khu tiệc được tổ chức riêng của Vương thị.
Phong cách trang trí phải nói là đầy sự kiêu ngạo và quyền lực, cứ như muốn nói cho cả thế giới biết triều đại của Vương thị sắp lên ngôi, còn không mau thờ lạy và làm việc dưới trướng họ.
Hai bên trái phải là những người đứng chào đón khách mời, một chiếc xe sang trọng đi vào thì bọn họ cứ như bật công tắc điều khiển mà cúi đầu chín mươi độ đồng thanh đáp.
"Kính chào khách quý".
Và thay vì nhận lại lời đáp lại từ những vị khách quý này thì họ lại chỉ nhận được mùi khói của bô xe lao vùn vụt vào trong hầm đổ xe.
Cách làm của lão già này thể hiện rõ ràng tầng lớp xã hội kẻ trên người dưới, mà những người làm công này không đáng được người giàu bọn họ để tâm và chú ý đến, coi người khổ hơn lão là một con vật nuôi mà cung phụng cho lão.
Thẩm Nhạc Thần ở phía xa nhìn khu tiệc được tổ chức và trang trí như vậy không khỏi cười khinh, cũng chỉ là một con heo mập giả tạo đầy kiêu ngạo, đạp lên công sức và chất xám của những người xung quanh và nhân viên có năng lực mà đi lên, để cho lão có ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì.
Thẩm Nhạc Thần bước chân vào căn phòng rộng lớn được trang trí sang trọng, bên trong là vô số khuôn mặt tai to mặt lớn trong giới, y vừa vào liền có một vài người nhận ra rồi đi lại chào hỏi công việc và sự phát triển của công ty của y dạo này thế nào.
Thẩm Nhạc Thần cũng lịch sự đáp lại vài câu, y đã sống một đời nên biết phải làm quen với ai và khong nên làm quen với ai để tránh mang họa sau này.
Điển hình như đám mang bộ mặt giả tạo trước mặt y đây, đám người này kiếp trước cũng góp một chút công sức vào sự nghiệp phá hủy công ty của y, hiện tại lại giả nhân giả nghĩa chào hỏi tiểu bối.
Thật không ngờ đến khi thành công lại một nhát đâm sau lưng bạn như vậy, đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong, bạn sẽ không ngờ bản thân mình vậy mà lại bị phản bội bởi người mà bạn tin tưởng nhất.
Buổi tiệc trở nên đông đủ và bắt đầu khi tiếng chuông trong căn phòng tiệc vang lên báo hiệu đã sáu giờ ba mươi.
Tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh nhanh chóng kết thúc bằng giọng nói của MC trên bục, vị MC đó nâng mic lên vươn tay hướng về phía cửa, khuôn mặt gắn trên môi nụ cười thương hiệu của MC lên tiếng.
"Chúng ta cùng nhìn về phía cửa trào đón nhân vật nổi tiếng nhất đêm nay, giám đốc Vương Bần của Vương thị!".
Cánh cửa mở ra, những ánh đèn duy nhất trong căn phòng cũng chiếu về phía cánh cửa chào đón nhân vật sắp xuất hiện, bầu không khí nhanh chóng ngưng tụ lại vì sự xuất hiện của thêm vị khách mời khác.
Kế bên giám đốc Vương thị còn có một thiếu nữ xinh đẹp khác nữa, khi cả hai xuất hiện liền thu hút vô số hào quang.
Khi cả hai người nọ đi cùng với nhau tạo ra một loại rất vi diệu, cứ như con gái cùng với người cha của mình vậy, Vương Bần thì mập mạp, mái tóc đã hói một chỏm trên đầu khuôn mặt gian xảo mặc trên mình bộ vest may vừa với cơ thể của lão, nhìn có chút hại mắt người khác, mà người bên cạnh lại xinh đẹp trẻ tuổi đầy sức sống thanh xuân, đi cùng với lão bước vào đại tiệc.
Phải biết rằng vị giám đốc này không có vợ con chỉ có tình nhân trên giường của lão, một ngày là một tình nhân khác nhau, ăn chơi đàn điếm nhưng tình nhân lần này đi kế bên lão lại khác hẳn với đám tình nhân trước đó, người này xinh đẹp và trẻ hơn rất nhiều.
Đi kế bên lão cứ như lão là cóc ghẹ, còn người nọ như thiên nga vậy.
Trong bữa tiệc sự kiện đó Cố Mộng Diệp khoác tay đi bên cạnh lão Vương, trên người là bộ váy màu xanh đen lấp lánh hở ra bờ vai trắng đến phát sáng dưới ánh đèn, cùng với chiếc váy dài xẻ tà từ chiếc đùi trắng nõn thon dài xuống đôi chân đang mang chiếc giày cao gót màu đen sang trọng, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn dài xõa dài trên người hắn theo từng bước chân của hắn mà đung đưa dưới ánh sáng trắng, cả người hắn cứ như một người mẫu nữ nổi tiếng cả thế giới, khuôn mặt được trang điểm phù hợp với chiếc váy đến hoàn mĩ, khóe môi khẽ giương lên như muốn câu nhân.
Cả người Cố Mộng Diệp toát ra một vẻ đẹp thanh lịch lại quyến rũ, khiến mỗi bước đi cứ như khẳng định sự tồn tại của hắn ở một đỉnh cao của ánh hào quang, tạo ra một sự xa cách với đám người xung quanh.
Cố Mộng Diệp như này làm cho y có cảm giác đây mới là hào quang mà hắn nên có là ánh hào quang sinh ra vì hắn, sự tự tin và kiêu ngạo này lẽ ra đã từ lâu trong tính cách của hắn nhưng vì một điều gì đó mà bị vùi lấp.
Thẩm Nhạc Thần nhìn đến ngẩng cả người, không chỉ cả hắn mà ngay cả đám khách mời xung quanh cũng bị vẻ đẹp này làm không thốt nên lời.
Khoảnh khắc Cố Mộng Diệp lạnh lùng đi ngang qua bàn y ngồi, ngay cả một ánh mắt cái liếc mắt cũng chẳng cho y đúng như lời hắn đã nói trước khi đến đây.
"Ở buổi sự kiện tối nay tôi hứa với anh, chúng ta một chút cũng chẳng quen nhau, chính là kiểu người xa lạ lần đầu gặp mặt".
Cố Mộng Diệp vừa ăn một bát há cảo nóng hổi vừa giương khóe môi cười lạnh, nhạt nhẽo nói.
Thẩm Nhạc Thần cau mày, rõ là y nên thở phào vì hắn giữ được lời hứa vì xem y như người lạ trong bữa tiệc mới đúng nhưng vì sao hiện tại lúc này y lại khó chịu như vậy, tới mức ngay giây phút đầu tiên thấy hắn đi cùng với lão già kia y thật chỉ muốn đứng lên tách cả hai người đó ra mang hắn rời đi.
Buổi sự kiện nhanh chóng được diễn ra khi nhân vật chính là Vương Bần của Vương thị xuất hiện, mọi ánh đèn đều chiếu lên gã ta đang đứng trên bục phát biểu, còn Cố Mộng Diệp thì ngồi phía dưới bàn cầm ly rượu nhìn chăm chú vào nó, sau đó hắn nghe thấy tiếng phát biểu cùng cổ vũ thì như thoát ra khỏi vẻ suy tư, rồi cũng theo đám đông xung quanh đặt ly rượu xuống vỗ tay, mỉm cười chúc mừng gã.
Buổi tiệc diễn ra sớm kết thúc cũng nhanh, trong căn phòng tổ chức tiệc rất nhanh liền ít người đi một cách đáng kể, chỉ còn lại một đám người tụ tập lại xung quanh Vương Bần để cọ hào quang của gã, nhân cơ hội tạo mối quan hệ.
Thẩm Nhạc Thần quay lưng đi về phía cửa bước ra khỏi buổi tiệc.
Bên kia Cố Mộng Diệp đứng kế bên lão đưa ánh mắt quan sát đồng hồ đắt tiền được đeo trên tay của lão, cũng đã trễ lắm rồi nếu không thực hiện thì sẽ không kịp, vì thế hắn liền nói với giọng nũng nịu.
"Ngài Vương chúng ta không đi là sẽ không kịp đâu~".
Vương Bần bên cạnh đang cười không ngừng với độ tâng bốc của đám người xung quanh, khuôn mặt đã bị rượu làm cho đỏ bừng, lão quay đầu lại nhìn Cố Mộng Diệp xinh đẹp bên cạnh.
"Được chứ, chúng ta đi mau không lại hết ngày".
Cố Mộng Diệp mỉm cười ranh mãnh, sau khi lão tạm biệt đám người đang nịnh nọt kia thì rời đi trong sự luyến tiếc của đám người đó.
Cố Mộng Diệp cùng với Vương Bần đi xuống hầm đổ xe vừa đi lão vừa dựa vào người của kế bên, dường như lão đã say đến mức đi cũng chẳng nổi nên lão liền coi người kế bên như một đầy tớ mà dựa hết cả cơ thể mập của mình lên.
Cố Mộng Diệp bị cả cái cơ thể của lão đè đến nghiêng trái ngã phải bước chân cũng vì lão mà siêu siêu vẹo vẹo.
"Đêm nay em có vẻ nhiệt tình hơn những ngày qua, có phải có âm mưu gì không?".
Đột nhiên câu hỏi của lão như một cái mũi tên đâm thẳng vào tim đen của Cố Mộng Diệp, giọng nói mang theo mùi rượu nếu người nghe bình thường khác nghe vào còn sẽ nghĩ lão bị chuốc say đến hồ đồ, nhưng riêng với kẻ có dã tâm là hắn thì như một câu nói chí mạng.
"Ngày nào mà em chẳng nhiệt tình? Mỗi ngày là một kiểu nhiệt tình nên không giống nhau là đúng rồi, đêm nay ngài đột nhiên đẹp trai phong độ hẳn ra nên em có chút mê mẩn ấy mà...".
Cố Mộng Diệp nói dối không chớp mắt, lưỡi không líu tim không loạn, đầu óc nhanh chóng nhảy số đối phó.
Chỉ cần hắn biết được lão già này phát hiện ra điều gì đó thì hắn sẽ không ngại một phát đập lão về Tây Thiên.
Còn về chuyện sau này khi giết gã hả? Có Thẩm Nhạc Thần chống lưng chắc không sao đâu nhỉ?
Ủa, chờ một chút vì sao hắn lại có suy nghĩ sau lưng hắn người chống lưng cho mình là Thẩm Nhạc Thần? Từ trước tới bây giờ ngoài bản thân hắn ra thì cũng chỉ có bản thân của hắn, những người xung quanh đối với hắn mà nói chẳng có một chút nào là quan trọng, bởi hắn và họ không cùng một thế giới, hắn quen sống một mình rồi.
"Vậy sao? Em nói đúng đó người đẹp, chúng ta mau đến khách sạn đi, mấy ngày nay em chẳng cho ta chạm vào em, cũng chẳng cho ta ngủ với em, giờ cả cơ thể của ta ăn chay sắp phát điên rồi!".
Lão vừa nói vừa nhìn vào phần ngực căng tròn của người bên cạnh mà liếm hàm răng trên của mình, đôi mắt hiện ánh lên tia d.â.m d.ụ.c.
Cố Mộng Diệp nhìn thấy ánh mắt của lão cũng chẳng có tâm tình gì, dù sao cũng là ngực giả lão muốn nhìn bao lâu mà chẳng được? Hàng giả chỉ có thể chưng bày chứ không thể ăn!!
Cuối cùng cũng đi đến chiếc xe hơi đắt tiền của lão tài xế cũng đã ngồi sẵn bên trong, hai người vừa ngồi vào thì xe cũng được nổ máy rồi như cơn gió mà lao ra ngoài vụt biến trong bóng đêm.
Cùng lúc đó cửa thang máy di chuyển xuống tầng hầm đổ xe cũng được mở ra, đôi chân mang giày tây cùng với chiếc vớ đen bước ra khỏi thang máy, tiếng bước chân vang vọng trong hầm đổ xe như một khúc nhạc có nhịp điệu nào đó, chiếc áo khoác dài măng tô bay nhẹ theo từng bước đi của người đàn ông.
"Đến khách sạn Thẩm Tình thực hiện việc tôi giao đi".
Giọng nói trầm khàn vang lên theo từng tiếng bước chân, nhịp thở của người đàn ông ổn định đôi mắt đen láy giương lên nhìn về phía cửa ra của hầm đổ xe..