TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


Bà Triệu chỉ có thể cắn môi nuốt cơn tức này vào lồng ngực, đứng lên cùng anh trai và Triệu Thi đi về, còn Thẩm Mộc Nhân thì bị lão gai phạt cấm túc trong phòng, khóa lại toàn bộ thẻ ngân hàng trong nửa năm.
Sau khi lão gia Thẩm nói kết thúc liền đứng lên đi để Thẩm Mộng Bạch dìu lão về phòng, mọi người Thẩm gia đều thở phào một hơi, Triệu gia tỏ vẻ ghét bỏ, mặt mũi không còn chỉ có thể đứng lên đi về nhà.
Cố Mộng Diệp muốn về nhà lại bị lão gia Thẩm sai người cho gọi Thẩm Nhạc Thần lên phòng gặp ông, hắn chỉ có thể bấm bụng ngồi im trên ghế, cố gắng giảm thiểu mức độ tồn tại nhất có thể, nhưng hắn dù có bịt tai trộm chuông đi chăng nữa, thì người khác vẫn tiếp cận hắn.
Người Thẩm gia lẽ ra nên đi về phòng rồi mới phải, cái người bị cấm túc còn bị lão gia Thẩm chửi ban nãy kia, còn chưa chịu về phòng mà vẫn ngồi đó cùng mọi người nhìn hắn.
Người đầu tiên mở miệng là một cô gái - Thẩm Mộc Vị, ả ngồi bắt chéo chân chiếc váy dài xẻ tà quyến rũ, cánh tay trắng nõn khoanh trước ngực, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo khinh thường người.

"Anh Nhạc Thần bảo anh là người yêu của anh ấy, vậy anh tên gì?".
Cố Mộng Diệp e dè lên tiếng.

"Cố Mộng Điệp".
Và thế là một chuỗi hỏi đáp đến từ Thẩm gia, nhưng chẳng có từ ngữ nào là tốt đẹp, cũng may là nhờ có Mộng Hắc Vi còn ngồi trên ghế nói đỡ cho hắn, mới khiến đám người kia không hỏi gì được chỉ có thể đứng lên rời đi.
Mãi đến khi cả sảnh chẳng còn ai mẹ của Thẩm Nhạc Thần quay sang nhìn hắn.

"Cháu là con cái nhà nào?".

Giọng bà dịu dàng, gương mặt lại hiền lành nụ cười trên môi cũng đầy nét ấm áp, ánh mắt gần như phát sáng mà nhìn hắn.

"Cháu với Thẩm Nhạc Thần quen nhau khi nào, cả hai đã nghĩ đến nên thành gia lập nghiệp ở đâu chưa?".

Cố Mộng Diệp.

"...".

Chưa tới mức đó đâu ạ.
Hắn cười cười, chỉ ngại ngùng trả lời những câu hỏi của bà, nói.

"Cháu là con trai út trong nhà ạ, cháu với anh quen trong lúc cháu đi đánh ghen giúp bạn, hiện tại cháu và anh ấy vẫn đang trong giai đoan làm việc chưa nghĩ đến sẽ kết hôn ạ".
Mộng Hắc Vi càng nhìn càng hài lòng với đứa trẻ này, con nhà ai mà lại đáng yêu thế này không biết.

"Cháu đừng ngại, có gì cứ nói với bác tiểu Thần mà có ức hiếp cháu cứ về méc với bác, bác thay cháu xử nó!".

Bà xoa đầu đứa nhỏ trước mặt, lại chạm vào cần cổ bị thương của nó mà đau lòng không thôi, vội bảo.

"Người đâu, mau lấy hộp y tế ra đây".

ngôn tình hay
Cố Mộng Diệp được sủng mà sợ, nhưng cũng mau chóng mách lẽo với mẹ y.

"Y không cho cháu đi chơi với bạn, bác có thể nói với y cho cháu đi chơi với bạn được không?".
Mộng Hắc Vi bật cười thành tiếng, bà nhận hộp cứu thương của người làm rồi thoa vết thương cho đứa nhỏ, vừa xử lý vừa nói.

"Được để bác nói với nó, nhưng cũng phải có lý do nó mới như vậy chứ nhỉ?".
Cố Mộng Diệp ngoan ngoãn ngẩng cổ cho bà xử lý vết thương, cũng thuật lại những gì y đã nói.

"Anh ấy bảo có nữ nhân không, con bảo có, xong, anh ấy lại hỏi có nam nhân không, con nói có, anh ấy lại hỏi tiếp có người trong cộng đồng không, con lại bảo có, thế là anh ấy không cho đi!".
Mộng Hắc Vi bật cười, xử lý xong vết thương cho hắn rồi cất hộp cứu thương dưới gầm bàn.

"Đúng là khó ở thật đấy, tính tiểu Thần chẳng khác gì cha nó, để bác nói lại với nó".

Thấy có hy vọng đi chơi, hắn ngoan ngoãn cười đến chi là vui vẻ, như một đứa trẻ có được cây kẹo mình thích.

"Vâng ạ!".
Mộng Hắc Vi cao hứng vô cùng, nhưng hiện tại bà có việc nên không thể ở lâu, đành tạm biệt hắn rồi rời đi.


"Bác có việc, cháu ở đây nếu có gì muốn lấy hay muốn ăn cứ bảo người làm lấy cho nhé, hẳn là tiểu Thần cũng sắp xuống rồi, lần sau bảo tiểu Thần dẫn cháu về chơi với bác nhiều vào".

Nói rồi bà rời đi, để lại Cố Mộng Diệp ở cái sảnh lớn vắng vẻ này.
Cảm thấy có chút ngợp trong căn phòng trống trãi này, Cố Mộng Diệp đứng lên đi ra ngoài dạo vài vòng sẵn chờ luôn Thẩm Nhạc Thần, nhưng ai mà có ngờ vừa ra đến khuôn viên cây cối um tùm đã thấy Thẩm Mộc Nhân đứng từ phía xa, gã trông thấy hắn thì giương tay vẫy về phía hắn, Cố Mộng Diệp cau mày không muốn lại gần giả mù rời đi.
Tuy nhiên Thẩm Mộc Nhân là gì để yên gã hét lên.

"Cố Mộng Điệp mày đừng tỏ vẻ như không quen biết tao, chúng ta cùng đứng trên một con thuyền đó".
Cố Mộng Diệp.

"?".

Con thuyền gì!? Có chèo CP đâu mà chung thuyền!? Thuyền nhà người đục lỗ chìm xuống sông rồi ai gảnh mà lên chi, chết chìm chung hay gì!?
"Đừng để tao nói lần hai".

Thẩm Mộc Nhân cau mày nói.
Cố Mộng Diệp cũng thật muốn biết trong hồ lô tên này có cái gì, vì thế lại gần lòng cảnh giác cũng nâng cao lên không kém.

"Muốn nói gì thì nói đi, đừng có ra lệnh cho người ta như vậy".

Hắn lại gần Thẩm Mộc Nhân nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
"Chẳng phải mày ghét nhất là Thẩm Nhạc Thần sao?".


Thẩm Mộc Nhân cũng vào thẳng vấn đề, không nói vòng vo nữa.

"Mày còn giúp tao lấy tài liệu của nó để đưa cho tao, vậy sao giờ lại thay nó nói đỡ?".
"...".

Cố Mộng Diệp thầm nghĩ: "Ảo vậy sao? Còn có việc này ư?".
"Mày có âm mưu gì phải không?".

Dù sao thì gã cũng chẳng tin cái loại người này không có âm mưu, tiếp xúc với tên này nên gã cũng rõ tính cách tên này như thế nào.

"Bằng không vì sao lại giúp nó, đừng nói mày muốn hoàng lương nhé?".
Cố Mộng Diệp không dám nói bậy bạ, dù sao hắn cũng đã hiểu đôi chút về tính tình của Cố Mộng Điệp thầm nghĩ hẳn là người này cũng đã kết bè kết phái với rất nhiều người, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Đúng, chính là như vậy, tao là tính để y giảm sự đề phòng thôi".
Thẩm Mộc Nhân lúc này mới gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào cái lời nói dối này của người trước mặt, gã hài lòng đặt tay lên vai Cố Mộng Điệp, rồi nói.

"Nếu đã vậy tao cũng muốn nhờ mày vài chuyện".
Tưởng chừng như đã an toàn làm giảm sự nghi ngờ của Thẩm Mộc Nhân, nhưng Cố Mộng Diệp ngàn tính không bằng trời tính ngay lúc Thẩm Mộc Nhân đang cùng hắn lên kế hoạch hại Thẩm Nhạc Thần thì kẻ bị hại trong câu chuyện này đi ngang qua vô tình nghe được cuộc trò chuyện..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi