TỔNG TÀI CÂM: EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ANH!



Một người đàn ông dáng dấp, dung mạo và khí thế lừng lẫy bỗng chốc xuất hiện khiến mọi người ở đây điêu đứng bất ngờ.

Nhất là Hạ Lưu Ly, bị vẻ ngoài đẹp đẽ của anh mê hoặc đến ngắm nhìn không chớp mắt.

Thấy chị gái nhìn chồng mình như thế, trong lòng Hạ Nhược Hy nổi lên khó chịu, ôm lấy cánh tay anh, như khẳng định chủ quyền.

Hạ Lưu Ly căm phẫn mà nói:
"Này Hạ Nhược Hy, cô đã có chồng rồi còn làm hành động gì vậy? Có tin tôi mách với người của Mặc gia không?"
Trước giờ ai ai cũng nghe tin đồn Mặc đại thiếu gia là một tên xấu xí, tính cách cổ quái, cho nên Hạ Lưu Ly đương nhiên là không nghĩ đến chuyện người đàn ông khiến cô ta đắm say, chết mê chết mệt ngay từ giây phút đầu tiên này chính là chồng của em gái mình.

Trình Huyên cũng theo chân anh đến đây, như là một phiên dịch viên, mở lời:
"Xin chào, tôi là trợ lý của cậu cả Mặc gia, Trình Huyên.

Nghe rằng gia đình mọi người đang khốn khó muốn xin tiền từ mợ cả.

Cậu cả thân là chồng đương nhiên tiền không thiếu tiền để giúp đỡ mọi người rồi."

Nghe được những lời nói này, hai vợ chồng Hạ Trung Lương vui như nở hoa.

Đúng là cậu cả Mặc gia, chắc chắn sẽ hào phóng lắm.

Không ngờ được cậu cả Mặc Đình Phong tiếng xấu vang xa là một người đẹp trai hào phóng như vậy, trong lòng họ tiếc hùi hụi vì đã gả Hạ Nhược Hy đi thay vì Hạ Lưu Ly, nếu không họ đã được hưởng phúc phần to rồi.

Nhưng làm gì mà có chuyện dễ xơi như vậy!
"Nhưng với điều kiện phải ký vào tờ giấy cam kết này, các người liền có hai trăm triệu đô, thế nào?"
Hạ Trung Lương sáng mắt, chưa gì đã chạy đến lấy bút lên, kí tên một cái nhanh nhão rồi đưa tờ giấy cho Trình Huyên, gấp gáp nói:
"Tiền lúc nào sẽ có thế?"
"Ngay bây giờ!"
Trình Huyên lấy một chiếc vali đặt trước mặt ông ta.

"Đây là toàn bộ số tiền hai trăm triệu đô.

Nhận rồi thì sao này đừng làm phiền đến mợ cả của tôi nữa, nếu không sẽ đền số tiền này gấp chục lần, còn có ở tù mọt gông nữa."
Nhìn ba con người kia vui mừng hớn hở, mở vali đầy ắp tiền mà sáng mắt, căn bản không để ý đến lời Trình Huyên, lòng cô nguội lạnh bước vội ra ngoài.

Vừa bước ra đã không cầm cự được nước mắt, nấc lên ấm ức nghẹn cuống họng.

Biết rằng bản thân chẳng được gia đình quý trọng, một lần lại thêm một lần chứng kiến bản thân bị hạ thấp bởi tiền bạc, vậy tại sao cô vẫn ấm ức, vẫn đau lòng?
Mặc Đình Phong theo sau lưng cô, chứng kiến cô gái đáng thương không ngừng khóc.

Suốt cả tháng qua anh luôn ở bên bảo vệ Hạ Nhược Hy, đã lâu không thấy cô khóc, hiện tại lại khóc đến thảm thương như thế.

Như là một phản xạ, thấy Mặc Đình Phong, Hạ Nhược Hy liền nhào lòng anh, khóc đến thương tâm, khóc đến sức lực cạn kiệt, hai mắt khô rát, không còn sức để khóc nữa, chìm vào giấc ngủ.

Mặc Đình Phong bế cô vào xe để Trình Huyên lái trở về Mặc gia.


Suốt dọc đường vẫn ôm lấy người cô như thế.

Thầm trách mắng cô gái này thật ngốc nghếch, thì ra ban sáng không chịu cùng anh đi đến công ty là vì trở lại nơi tồi tàn đó rồi bị người ta làm cho đau khổ.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái đáng thương thiếu vắng tình thương yêu từ gia đình, nghĩ về cảnh tưởng từ nhỏ đến lớn Hạ Nhược Hy sống trong cái gia đình tồi tệ như Hạ gia, đã trải qua những chuyện tệ hại, tim Mặc Đình Phong bỗng nhói lên một cái.

Hạ Nhược Hy tỉnh lại là trời đã tối màu.

Suy nghĩ bâng quơ về những gì xảy ra cả tháng nay.

Đêm qua vì cuộc điện thoại của Kim Dung, cô đã trăn trở sáng đêm, dường như cũng bị cú sốc ban sáng làm cho tỉnh táo đầu óc rồi.

Cô đã khôi phục lại bình thường, không còn với bộ dạng dễ khóc dễ cười, tính cách trẻ con nữa.

Tất cả là nhờ có Mặc Đình Phong, Hạ Nhược Hy thầm cảm kích anh trong lòng vô cùng.

Cô ngồi dậy muốn xuống bếp trở về nhiệm vụ cũ của một người vợ là nấu ăn cho chồng.

Sự thay đổi trở về nguyên cũ của cô làm Mặc Đình Phong có chút không quen, cô không còn là cô nhóc thích dính lấy anh nữa mà trở lại hiểu chuyện rồi, không biết sao, Mặc Đình Phong có chút hụt hẫng nhưng cố phớt lờ nó đi.


Lâu rồi không được ăn những món ăn cô nấu, anh ăn rất ngon miệng, làm Hạ Nhược Hy cảm thấy vui lòng theo.

Hạ Nhược Hy đã khỏi bệnh nhanh chóng truyền đến tai của Hà Vân Phi, bà ta cũng vui mừng thay, không phải là vui cho con dâu mà vui vì cô đã có thể thực hiện lời hứa ban đầu của mình, đây là thời cơ chín mùi để cho Hạ Nhược Hy thực hiện một nhiệm vụ quan trọng đó là sinh cho cho Mặc Đình Phong, cho bà ta một đứa cháu nối dõi tông đường.

Yêu cầu này của mẹ chồng quá đổi lớn lao làm Hạ Nhược Hy đau đầu nát óc nghĩ cách.

Anh và cô đúng là đã thân thiết hơn xưa nhưng chỉ dừng lại ở mức… cô không biết phải nói nó là gì nữa, nói vợ chồng thì là nói quá, nói là bạn bè cũng chưa tới lắm.

Mà cô nhận thấy từ từ bản thân trở lại bình thường, Mặc Đình Phong cách xa cô hơn, cả hai không chạm mặt nhau nhiều như trước kia nữa.

Thế cô làm sao mà có con nhỉ? Từ dưới đất chui lên chăng?
Mà Hà Vân Phi lúc nói xong yêu cầu sinh con cho Mặc Đình Phong còn không quên dọa cô một câu, nếu nội trong nửa năm không mang bầu, nhà họ Hạ sẽ không an ổn.

Tuy người nhà họ Hạ đối với Hạ Nhược Hy không tốt lành gì nhưng nói sao họ vẫn có công ơn dưỡng dục đối với cô, cô nào có thể trơ mắt để họ bị chuyện gì.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi