TỔNG TÀI CÂM: EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ANH!



Cơm nước xong, Hạ Nhược Hy lại đến phòng lễ nghi để Phương Diên chỉ dạy, trải qua một ngày tập tành mệt mỏi.

Chiều đến vẫn như cũ, lo cơm nước cho Mặc Đình Phong.

Trong khi cô chăm chỉ trong bếp nấu ăn, nào để ý đến phía trước bức tường ngăn chắn phòng bếp, một ánh mắt mang theo ý tứ ghét bỏ nhìn chằm chằm mình.

Hoàn thành xong tất cả món ăn, Hạ Nhược Hy nhìn thành tựu của mình mà hào hứng, mong rằng Mặc Đình Phong sẽ không để bụng chuyện sáng hôm nay, lại có thể ăn thức ăn của cô nấu.

Vì hai bàn tay dính đầy dầu mỡ, Hạ Nhược Hy đi vào bên trong mở vòi nước rửa tay, người trước cửa phòng bếp vẫn quan sát hành động của cô không sót một giây.

"Mợ Tư!"
Nguyệt Liên giật mình một cái, ôm ngực trợn mắt, nhìn thấy chính là Tố Linh giận dữ mà mắng:
"Làm gì như ăn trộm vậy hả, đi không một tiếng động, nếu tôi yếu tim chắc bị cô hại chết rồi!"
Tố Linh ngây ngốc gãy đầu.

Cô đi như ăn trộm sao? Hứa quản gia bình thường còn hay nhắc nhở cô đi đứng không được thục nữ, lúc nào tiếng chân cũng khá nặng nề, sợ bị người trong Mặc gia trách mắng.

Thế mà Nguyệt Liên thì trái lại.

Nhìn bộ dạng này của Nguyệt Liên, Tố Linh cảm thấy cô ta mới giống ăn trộm hơn, như bị bắt quả tang tại trận vậy.


Tò mò hỏi:
"Mợ Tư, mợ đứng đây làm gì vậy?"
Ánh mắt Nguyệt Liên hơi dao động, liền tìm một lý do.

"Ờ thì… khát nước, muốn xuống bếp lấy nước uống.

Sao? Một con hầu như cô dám tra hỏi tôi à? Muốn bị đuổi?"
Bị hù dọa, Tố Linh sợ hãi cúi đầu, liên tục xin lỗi cô ta:
"Xin lỗi mợ Tư, xin lỗi mợ Tư, là Tố Linh sai rồi, Tố Linh chỉ tò mò nhất thời vô ý làm mợ Tư khó chịu, mong mợ Tư bỏ qua lần này cho."
Tiếng nói của hai người họ thu hút sự chú ý của Hạ Nhược Hy trong phòng bếp, cô đi đến gần, thấy Tố Linh không ngớt lời xin lỗi Nguyệt Liên, vẻ mặt sợ hãi đến tội nghiệp, lên tiếng hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Nguyệt Liên khinh khỉnh nhìn cô, cất lời:
"Chị cả, cô ta là người hầu của chị, chị nên dạy dỗ cho kỹ vào.

Cô ta không biết phép tắc dám tra hỏi cả mợ Tư nhà này.

Người ta nói đánh chó phải nể mặt chủ, tôi là nể mặt chị đấy chứ nếu không đã đem cô ta đến phòng gia pháp để dạy dỗ rồi."
Hạ Nhược Hy đưa mắt nhìn sang Tố Linh, thấy cô ấy sợ đến run bần bật.

Mà lạ thật, thái độ hiện tại của Nguyệt Liên với hai ba hôm trước lúc cô ăn buổi cơm đầu tiên với Mặc gia khác nhau một trời một vực.

Cô lên tiếng giảng hoà:
"Chuyện này là chị không tốt, để chị chỉ dạy lại Tố Linh, mong em bỏ qua chuyện này nhé!"
Nguyệt Liên gật đầu, tỏ ra không chấp nhất.

"Được rồi, tôi cũng không phải loại người khó khăn, bỏ qua cho cô ta lần này, mong rằng không có lần sau, nếu mà có chị cũng sẽ bị liên lụy đấy."
Nói rồi, cô ta quay người rời đi.

Hạ Nhược Hy khẽ vỗ vai Tố Linh an ủi.

"Được rồi, đừng sợ nữa!"
Tố Linh thở dài nói ra ấm ức lòng mình cho Hạ Nhược Hy nghe để trách cô hiểu lầm mình.

"Mợ cả, lúc nãy rõ ràng em thấy mợ tư lấp la lấp ló bên ngoài nhìn vào bên trong, chỉ gọi mợ ấy một tiếng chào hỏi, vậy mà mợ ấy đã chửi mắng em rồi, em thật sự không phải cố ý chọc giận mợ ấy đâu!"
Hạ Nhược Hy gật đầu tỏ ý đã hiểu.


Thái độ ban nãy của Nguyệt Liên cô nhìn đã biết cô ta không phải dạng vừa, hình như không có ấn tượng tốt với mình.

Cũng không quan tâm cho lắm, vì cô nghĩ nên ít tiếp xúc với cô ta nhiều, tránh cho việc chuốc họa vào thân.

Nhưng suy nghĩ này của cô quá ngây thơ, không động đến không có nghĩa là yên ổn!
"Em tìm mợ sao?"
Nghe cô hỏi Tố Linh mới nhớ ra, lập tức lên tiếng:
"À mợ, lúc nãy em nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng mợ đấy, chắc có lẽ ai gọi mợ.

Mà phòng của cậu cả không ai có thể tự tiện vào nên em mới chạy xuống đây thông báo với mợ."
"Mợ biết rồi, cảm ơn em!"
Sau đó Hạ Nhược Hy đi lên lầu xem điện thoại, còn Tố Linh hết việc ở đây cũng đi chỗ khác.

Phòng bếp tưởng chừng chẳng còn một ai thì Nguyệt Liên, người lúc nãy đã rời đi đột nhiên quay trở lại.

Cô ta chậm rãi đi đến khay thức ăn thơm ngon mà Hạ Nhược Hy đã cất công chuẩn bị tươm tất, len lén nhìn xung quanh dò xét, xác định không thấy một ai thì nhếch môi nở một nụ cười tàn độc thầm nghĩ: "Hạ Nhược Hy, hôm nay sự tin tưởng của Hà Vân Phi đối với cô sẽ tan vỡ!"
Hạ Nhược Hy mở cửa phòng, bước chân đến lấy điện thoại trên bàn, bấm nút nguồn lên xem đến tận bốn cuộc gọi nhỡ từ số máy của ba mình, trong lòng có một dự cảm bất an.

Bình thường Hạ Trung Lương không thường gọi điện cho cô, số lần phải đếm trên đầu ngón tay, mà những cuộc gọi đó đều là đòi tiền trả nợ bài bạc khi ông ta thua ở bên ngoài.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lần này cũng như thế.

Chưa kịp gọi lại cho ông ấy thì điện thoại đã lên chuông, Hạ Nhược Hy bắt máy.

"Có chuyện gì sao ba?"
Lập tức giọng điệu say xỉn chói tay vang lên từ loa điện thoại:

"Cô còn nhớ tôi là ba cô à? Sao đây? Làm dâu Mặc gia cao quý rồi muốn chối bỏ cái gia đình nghèo hèn này chứ gì? Nói cho cô biết nếu không có tôi và mẹ cô thì cô nghĩ cô còn tồn tại trên cõi đời này không? Cái thứ vong ơn phụ nghĩa!"
Những lời mắng nhiếc khó nghe đều thu hết vào tai Hạ Nhược Hy.

Cô đã quen nghe ông ta mắng chửi rồi, cũng không lạ lẫm gì với cái tính ma men đó, cất lời hỏi ông ta lần nữa:
"Ba gọi cho con có chuyện gì thế?"
"Còn có chuyện gì? Mấy ngày rồi mày chưa về chu cấp cho tao lấy một đồng đấy.

Làm mợ cả Mặc gia rồi thì không thèm báo hiếu cho cha mẹ đúng không cái thứ bất hiếu kia?"
Hạ Nhược Hy nheo mi, nắm chặt điện của mình khó xử.

"Ba à, con ở đây không thể đi làm, trong túi không có một đồng làm sao cho ba mẹ đây?"
Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã hung dữ quát tháo:
"Xảo biện, mày là mợ cả Mặc gia mà bảo không tiền, lừa con nít lên ba à? Nói cho mày biết hết ngày mai mày không đem hai trăm triệu về đây cho tao thì tao sẽ trực tiếp đến Mặc gia tìm mày!"
Âm máy ngắt ngăn, Hạ Nhược Hy bứt rứt rầu rĩ muốn khóc.

Hai trăm triệu ở đâu ra chứ? Cô đã thay họ gán nợ vào đây, lại còn đòi tiền báo hiếu từ cô.

Nếu Hạ Trung Lương đến Mặc gia gây rối thì Hà Vân Phi chắc chắn sẽ trừng trị cô trước tiên, phải làm sao đây?
Trong lòng Hạ Nhược Hy rối bời như tơ vò, những tưởng đã thoát khỏi nơi kia, toàn tâm toàn trí đấu tranh ở Mặc gia này vì gia đình thì thứ gọi là gia đình kia ngược lại đè nén cô tiếp tục, phải bức cô chết họ mới vừa lòng sao?
Không muốn nghĩ ngợi nhiều thêm để đầu óc thanh thản, Hạ Nhược Hy nhìn đồng hồ treo tường là chín giờ tối, xem chừng Mặc Đình Phong sắp về đến nơi, đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi