TỔNG TÀI CÂM: EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ANH!



Ánh nắng chiếu rọi qua kẽ lá, xuyên từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô gái xinh đẹp đang ngủ say, sắc mặt vẫn vương vấn chút nồng nàn của "cuộc tình" đêm qua.

Bị ánh nắng làm phiền, Hạ Nhược Hy lờ mờ mở mắt, cả cơ thể mệt mỏi như không còn sức lực, thân dưới đau nhức làm cô nhíu chặt mày.

Trong đầu len lói những hình ảnh gợi tình hôm qua, hình ảnh Mặc Đình Phong toàn thân trần trụi, điên cuồng trên cơ thể cô.

Chẳng biết đêm qua họ đã trải qua bao nhiêu lần, cô chỉ thấy được bầu trời ngoài cửa đã vương vấn ánh sáng, Mặc Đình Phong mới chịu buông tha, ôm chặt cô vào lòng, hai người mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Khuôn miệng nhỏ nhắn bất giác cong lên cười ngượng ngùng.

Thì ra quan hệ vợ chồng là thế sao, cảm giác thật khó nói thành lời.

Không những ngủ cùng cô mà đêm qua Mặc Đình Phong còn mở miệng nói chuyện với cô thể hiện anh thật sự không bị câm, chỉ là không muốn nói chuyện với bất cứ ai.


Hành động đêm qua chẳng lẽ… anh muốn níu kéo cô trở về, thật sự đã chấp nhận cô làm vợ rồi? Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Hạ Nhược Hy rộn ràng, cơn vui nhem nhói lan toả khắp tâm hồn.

Bỗng một tiếng ho nhẹ vang lên kéo kéo về thực tại, giật mình một cái ngẩng đầu nhìn đến phía phát ra âm thanh.

Mắt thấy Mặc Đình Phong đang ngồi ở phía ghế, mắt nhìn đến cô đã thức, chậm rãi đi gần.

Con tim Hạ Nhược Hy theo từng nhịp bước chân của anh mà đập mạnh, ngồi bật dậy đối diện với Mặc Đình Phong, giọng nói ngọt vào vang lên gọi tên anh:
"Đình Phong!"
Giọng nói cô hơi khàn đặc vì đêm qua, ngượng ngùng đỏ mặt, dáng vẻ như một cô vợ nhỏ nhắn mới về nhà chồng.

Dáng vẻ đáng yêu này làm Mặc Đình Phong căng chặt mày, quay đầu về hướng khác không muốn nhìn cô.

Tay đưa vật gì đó lên trước mặt Hạ Nhược Hy, đôi chút ngập ngừng, hạ giọng với cô:
"Em uống cái này đi!"
Hạ Nhược Hy chớp mắt nhìn cái hộp trên tay anh, ngẩng người hỏi:
"Đây là gì thế?"
Mặc Đình Phong không dám nhìn đến cô, chỉ lãnh đạm đưa đến gần người Hạ Nhược Hy hơn.

"Em cứ cầm lấy!"
Hạ Nhược Hy vươn tay lấy chiếc hộp từ tay anh, hình như là một hộp thuốc, nhìn vào nhãn dán trước mắt để ba chữ to lớn "thuốc tránh thai", Hạ Nhược Hy đột ngột đánh rơi lọ thuốc, con tim bỗng nhói lên một cái, không tin được.

"Anh… mua cho em thứ này làm gì?"
Câu trả lời tiếp theo cô nhận được là một sự thờ ơ khó tin, anh đáp:
"Tôi không muốn có thêm bất cứ liên quan gì đến em, đêm qua là tôi uống say nên sơ xuất xảy ra chuyện đó.

Em muốn bồi thường bao nhiêu tôi sẽ trả, cứ nói."

Hạ Nhược Hy ban nãy còn lâng lâng trong sự vui mừng, chỉ một thời gian ngắn, con tim của cô đã rơi vào hố sâu.

Đôi mắt long lanh nhạy cảm đỏ hoe, vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mặt mình.

"Anh đang đùa em đúng không? Nếu không có tình cảm với em vậy tại sao đêm qua không đi tìm người phụ nữ khác mà lại đi tìm em? Anh nói dối đúng không?"
Mắt đã cố không nhìn đến cô nhưng tai nghe được tiếng khóc vỡ vụn, Tay Mặc Đình Phong siết thành nắm đấm, bình tĩnh trả lời:
"Tôi đã nói rồi, hôm qua tôi uống say, là sơ suất của tôi.

Em muốn bao nhiêu cứ nói, đừng làm tôi mất thời gian!"
Lời nói của anh hung hăng đâm vào tim cô một nhát dao chí mạng, xé rách đi niềm tin mà hết lần này đến lần khác cô gây dựng.

Anh lấy đi trinh nguyên của cô, bây giờ thì muốn dùng tiền bù đắp?
"Ha!"
Hạ Nhược Hy phá cười lên, cười vì chính bản thân đã quá ngu ngốc, tại sao đêm qua cô không ngăn anh lại, nói cách khác tại không hôm qua cô không ngăn bản thân mình lại để bị người đàn ông xấu xa này dụ dỗ, bây giờ cô đau lòng, cô khóc thì được cái gì?
Nhặt lọ thuốc tránh thai lên, Hạ Nhược Hy mạnh tay gỡ nắp ra, không gần đến nước trực tiếp bỏ vào miệng.

Gạt đi nước mắt giàn giụa trên mặt, ánh mắt cô bây giờ chứa đầy hận thù đứng đối diện trước mặt Mặc Đình Phong, lên giọng:
"Đã thấy rõ chưa, theo ý muốn của anh rồi đó, anh vui không? Mặc Đình Phong, tôi hận anh, suốt đời này tôi sẽ nhớ mãi những gì anh gây ra cho tôi ngày hôm nay.


Tạm biệt, mong rằng mãi mãi không gặp lại!"
Ánh mắt Mặc Đình Phong dời đến đối diện, cả hai nhìn nhau một lúc lâu, anh cảm nhận rõ sự hận thù trong cô nhiều đến nhường nào, trong lòng khó chịu như có sợi lông cựa quậy, vừa xót vừa bứt rứt khó tả.

Hạ Nhược Hy thu lại ánh mắt, đi đến kéo chiếc vali của mình trực tiếp bỏ ra ngoài.

Trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Mặc Đình Phong, trầm lặng đến đáng sợ.

Nhìn hộp thuốc tránh thai vẫn còn mở nắp đặt trên bàn liền lấy nó trút một đống lên tay bỏ vào miệng nhai rộn rạo.

Cái đắng điếng người bao quanh miệng, đắng đến thần kinh Mặc Đình Phong co giật mấy cái, thế mà khuôn mặt anh vẫn không thay đổi, chỉ có trái tim là chua xót đến rỉ máu.

Anh ép cô uống một viên, anh sẽ uống lại hơn cô cả chục chục lần!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi