TỔNG TÀI CÂM: EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ANH!



Mặc Đình Phong máu trong người bắt đầu sôi sục.

Anh như muốn hét lên cho thoả nỗi lòng, cuối cùng kìm nén thành một câu nói:
"Được lắm Hạ Nhược Hy, sợi dây chuyền anh cho em em lại đi cắt tanh bành như vậy!".

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hạ Nhược Hy thoáng chốc ngớ người, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi to lớn.

"Anh nói gì vậy?"
Mang theo căm phẫn tột độ, anh gằng từng chữ:
"Anh chính là cậu bé đó!"
"Hả?"
Cô ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.

Gì chứ? Sao có thể trùng hợp đến vậy? Như thế mà nói anh và cô gặp nhau đã là mười lăm năm trước.

Duyên phận đưa đẩy họ đến mười lăm năm sau làm vợ chồng của nhau?

Dưới ánh nhìn nguy hiểm của Mặc Đình Phong, khuôn mặt Hạ Nhược Hy vô cùng vô tội, cô mím môi lắc đầu:
"Ưm… em không biết, em không có nhớ!"
Mặc Đình Phong tức đến lồng ngực phập phồng, không nói thêm lời nào nữa liền đi một mạch ra ngoài.

Hạ Nhược Hy biết cô đã chọc giận anh thật rồi, tự trách chính bản thân mình tại sao lúc đó cô lại ngô nghê quá mức cho phép, tính vật đó đối với anh có ý nghĩa rất quan trọng sao?
Mặc Đình Phong đến tối vẫn không thấy đâu khiến Hạ Nhược Hy bức rức khó chịu, hỏi ai cũng chẳng biết anh ở đâu, vô cùng buồn bực.

Hết chịu nổi nữa, cô trực tiếp gọi cho anh, ngang ngạnh nói:
"Mặc Đình Phong, cho dù anh có giận em cũng mặt đối mặt nói chuyện với nhau đi chứ, anh là đàn ông sao có thể thấp kém như vậy?"
Bây giờ cũng chẳng biết ai đang giận ai, Mặc Đình Phong mới lên tiếng nói vọng qua loa điện thoại:
"Anh đang ở ngoài sân vườn, em ra đây với anh, mặt đối mặt, chúng ta nói rõ với nhau đi!"
Tút! Tút! Tút!
Chỉ một câu nói anh liền tắt máy ngang.

Hạ Nhược Hy tức giận với thái độ này, từ khi rước cô về nhà lần nữa anh chưa bao giờ có thái độ khiến cô khó chịu, đây là lần đầu tiên.

Hạ Nhược Hy cũng muốn xem rốt cuộc anh muốn nói gì với mình, liền cất bước đi xuống sau vườn.

Vườn nhà Mặc gia lúc nào cũng có đèn sáng trưng mà hôm nay tối đen làm cô hơi sợ, nhưng anh đã hẹn rồi, cô nhất quyết phải đến.

Cô rất sợ nơi tối tâm này, lên tiếng gọi anh.

"Đình Phong, em đến rồi, anh đang ở đâu?"
Đáp lại cô là sự im lặng đáng sợ.

Hạ Nhược Hy cứ loay hoay trong bóng tối, thật sự cô sắp hết chịu nổi rồi, mắt bắt đầu ươn ướt.

Nỗi sợ của cô là bắt người tự vụ bắt cóc trước đó, dẫn đến cô bị thâm thần, bây giờ thấy bóng tối, cô lại vô cùng sợ.

Bỗng dưng nơi tối tăm được phát sáng, Hạ Nhược Hy bất ngờ nhìn ánh đèn muôn màu muôn vẻ chớp chớp treo trên từng nhánh cây rất đẹp.


Có những ánh đèn phát sáng từ những quả bong bóng hình trái tim, cô bất ngờ tròn mắt.

Mặc Đình Phong từ sau thân cây, cầm chiếc bánh sinh nhật dần tiếng về phía cô, anh hát bài hát chúc mừng sinh nhật thân quen bằng giọng điệu trầm thấp.

Hát xong nụ cười rộ nở trên môi làm cô không thích ứng kịp.

Anh đến gần, cô mới nhìn rõ chiếc bánh kem có để dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật vợ yêu" cùng với hai chiếc đèn cầy số hai mươi, cô mới ngộ ra.

Thì ra hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi của cô, mới đó cũng đã hai năm cô về làm dâu nhà họ Mặc.

Vốn từ nhỏ cô không biết cảm giác tổ chức sinh nhật là gì, lúc ấy chỉ nhìn trộm Hạ Lưu Ly được ba mẹ mua bánh sinh nhật cho cô ta, cô vô cùng tủi thân.

Bây giờ đột nhiên anh cho cô bất ngờ này, cô cảm động đến bật khóc.

Mặc Đình Phong mỉm cười, lau đi nước mắt cho cô, cất lời:
"Chúc mừng sinh nhật em, người phụ nữ anh yêu! Nào, em ước nguyện đi!"
Hạ Nhược Hy chấp tay lại cầu nguyện, điều đầu tiên cô mong ước là cả nhà họ Mặc ai ai cũng mạnh khoẻ, điều thứ hai cô ước muốn là sinh ra tiểu bảo bối trong bụng thuận lợi, điều thứ ba là sẽ sống cùng anh đến đầu bạc răng long.

Ước nguyện xong, cô mở mắt thổi nến, mọi người xung quanh đầu vỗ tay nồng nhiệt.

Anh hỏi cô ước điều gì thế, cô nhất quyết lắc đầu không nói ra vì nếu nói ra sẽ không hiệu nghiệm mất.


Tiếp theo đó là màng tặng quà từ đại gia đình Mặc gia:
"Nhược Hy, bà tặng con chiếc vòng ngọc này, bà mong con sẽ sống thật tốt, đừng bận tâm về những điều không tốt nữa!"
"Nhược Hy, mẹ tặng con những dụng vẽ tranh chuyên dùng thượng hạng này, mẹ đặt bên Pháp mới có đấy!"
"Nhược Hy, mẹ hai tặng con bộ trang sức này, mẹ thấy rất hợp với con nha!"
"Chị cả, em tặng chị đôi bông tay này, nó giới hạn nhất thế giới đó!"

Mọi người đều chuẩn bị đồ vật trước, thi tặng cho cô.

Là Mặc Đình Phong lên kế hoạch một tuần trước muốn tổ chức sinh nhật cho Hạ Nhược Hy.

Với sức ảnh hưởng của Mặc gia thì tổ chức một buổi tiệc thật lớn tiếp đãi quan khách, thu hút giới truyền thông là dư sức nhưng anh biết cô không hề thích những nơi đông người đó, cô chỉ đơn giản là thích một bầu không khí gia đình quay quần bên nhau thế này.

Mặc Đình Phong từ một phía nhìn người phụ nữ của mình nhận nhiều lời chúc tốt đẹp, cô vui vẻ cười híp mắt, anh cũng bất giác cười theo.

Đêm nay chắc rằng là một ngày vui nhất đối với Hạ Nhược Hy, một ngày cô cười nhiều nhất, hạnh phúc nhất! Anh không biết sẽ cùng cô đi đến đoạn đường nào, chỉ muốn khi anh còn bên cô, cô sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi