TỔNG TÀI CÂM SỦNG VỢ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi...!anh cứ gọi tôi là giám đốc dự dán của công ty” - Trương Tú Linh không ngờ Thịnh Thiên Vĩ lại quan tâm tới vấn đề chức vụ của cô ta ở Trương Thị, việc cô ta muốn tiếp cận Thịnh Thiên Vĩ rồi đòi Trương Vân Sơn cho mình giao dịch khu đất phía Nam lấy đó làm cái cớ.

Cô ta chưa bao
giờ nghiêm túc với việc sẽ tới công ty làm việc thì làm gì có chức vụ gì.

Trương Tú Linh thở phào trong lòng, may mà cô ta còn nhanh trí.

“Giám đốc Trượng, hiện tại US muốn mua hợp tác khai thác khu hoang mạc phía nam Ninh Thành của Trương Thị, nhưng chúng tôi tìm hiểu được, khu đất ấy không hoàn toàn nằm trong quyền quyết định của Trương Tổng.

Phía Trương Thị giải thích thế nào về việc này?”
“KHông giấu gì THịnh tổng khu đất đó còn vướng chút thủ tục về quyền thừa kế, anh yên tâm Trương Thị sẽ giải quyết được” - Trương Tú Linh cũng khá thông mình, tình hình mảnh đất đó không phải cô ta không rõ.

Trước khi về hưu, vào núi ở ẩn ông nội cô ta giao hết sản nghiệp cho Trương Vân Sơn toàn quyền quyết định, chỉ riêng mảnh đất phía nam, cái hoang mạc khỉ ho cò gáy ấy ông nội cô ta lại nhất quyết rằng về sau muốn sử dụng phải được sự đồng ý của Trương Tú Anh - cô cháu gái cưng của ông.

Trương Vân Sơn và Trương Tú Linh vốn định lờ đi, vì đây là lời nói chứ không có văn bản.Vậy mà Thịnh Thiên Vĩ cũng tìm hiểu ra được.


Trương Tú Linh tranh thủ ngắm nhìn anh ta, quả là cực phẩm, dáng người rắn chắc như người mẫu, gương mặt đẹp không góc chết, ánh mắt mê hoặc lòng người, làn môi mỏng quyến rũ.

Điều quan trọng là anh ta rất giàu có, giàu có hơn bất kỳ ai ở Ninh Thành.

LET
LU
“Được vậy tôi chờ tin tốt của giám đốc Trương, nhưng thời gian của US không có nhiều, trong vòng một tuần nếu không cho chúng tôi câu trả lời, thì e rằng US phải tìm đối tác khác.”
“Được, Thịnh tổng cứ yên tâm.” - thấy Thịnh Thiên Vĩ đang nhìn mình, Trương Tú Linh cố tình làm rơi chiếc điện thoại và cúi người xuống lấy, để lộ ra cảnh xuân lấp ló sau chiếc cổ áo chữ V.

Thịnh Thiên Vĩ nhìn động tác của cô ta, biết là cô ta cố tình.

Anh không nói gì cũng không nhìn đi chỗ khác.

Cô thích dùng tiểu xảo, tôi sẽ chơi tiểu xảo với cô.Anh cười thầm.


Thấy Thịnh Thiên Vĩ vẫn nhìn mình động tác nhặt điện thoại của Trương Tú Linh càng chậm chạp.

Có Lisa ở đây cô ta không quá thể hiện lộ liễu được.Vẫn phải là một tiểu thư học thức.

“Vậy hẹn tổng giám đốc Trương một tuần nữa” Thịnh Thiên Vĩ đuổi khách.

Trương Tú Linh đành kết thúc động tác nhặt điện thoại, cô ta vui vẻ nghĩ rằng THịnh Thiên Vĩ sắp cắn câu.

Thịnh Thiên Vĩ đã đứng dậy bước ra giữa phòng đứng tiễn cô ta, Trương Tú Linh bước tới bắt tay tạm biệt anh ta “không may” trẹo chân cả người đổ sập về phía THình Thiên Vĩ.

.

“Giám đốc Trương không sao chứ?” Rất nhanh một bàn tay đỡ được cô ta nhưng không phải tấm ngực rộng của Thịnh Thiên Vĩ mà là cánh tay mềm mại của Lisa.

“Tôi không sao, cám ơn trợ lý Ngô” - Trương Tú Linh nghiến răng.

Đúng là kì đà cản mũi,
“Lisa tiễn giám đốc Trương” - Thịnh Thiên Vĩ Cố nén cười ra lệnh cho Lisa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi