Còn Thịnh Thiên Vĩ, khi nhìn Tú Anh chờ đợi như này anh ta cảm thấy bầu không khí lúc này.
thật là vi diệu, anh ta rất thích vì thế anh ta cố tình
kéo dài không khí này thêm một chút, đằng nào thì sáng nay anh ta cũng rảnh.
“Nếu không còn câu hỏi nào, tôi có thể về phòng được chưa?” Sau một lúc lâu, Trương Tú Anh bắt đầu cảm thấy bầu không khí này có gì đó quái dị.
Cô liền cất lời trước.
“Cô có nhớ là còn nợ tôi một ân tình không đấy” Thịnh Thiên Vĩ, đổi vai rất nhanh, anh ta không còn vẻ nghiêm túc khi làm việc khi nãy nữa.
Bất ngờ đổi chủ đề khiến Trương Tú Anh không kịp trở tay.
“Cái gì mà ân tình, không phải chúng ta đang nói về việc đầu tư của US sao?” - Trương Tú Anh bất ngờ.
“Việc đó xong rồi, bây giờ tôi muốn giải quyết việc riêng với cô.” - Thịnh Thiên Vĩ chồm người qua bàn, ghế mặt tới trước mặt Trương Tú Anh, ở khoảng cách này anh có thể nhìn thấy gò má cô hơi ửng hồng, bất giác anh muốn đưa tay lên vuốt má cô.
May mà kiềm chế được.
Thịnh Thiên Vĩ vội vàng ngồi về chỗ.
Lấy lại vẻ mặt lạnh lùng.
“Vậy anh muốn gì? Anh muốn gì thì nói luôn tôi trả anh một lần cho xong.
Ngoài công việc tôi cũng không muốn dây dưa với anh những chuyện khác.” - Trương Tú Anh nói dứt khoát.
“Tối mai, tám giờ ăn tối cùng tôi” - Thịnh Thiên Vĩ cũng không khác khí.
“Tôi là gái đã có chồng, ăn tối với người đàn
1
-
ông khác e là không được đúng đắn cho lắm, tôi với anh cũng không thân thiết tới mức đi ăn cùng nhau” - Trương Tú An phản bác lại anh ta.
“KHông ăn tối thì ăn trưa, tại căng tin công ty, ngay hôm nay.
Cô chọn đi.” Thịnh Thiên Vĩ mỉm cười rất thoải mái.
Vừa nghe câu sau của anh ta xong, trong đầu Trương Tú Anh đã hiện lên cảnh tượng quay chậm.
Cô và Thịnh Thiên Vĩ sóng bước vào căng tin của công ty.
Đang trong giờ ăn trưa, căng tin chật cứng người.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Tú Anh và Thịnh Thiên Vĩ, mỗi bước đi của cô như có hàng vạn lưỡi dao sắc bén phóng ra từ đôi mắt của những cô gái trong công ty.
Những lời bàn tán đại loại như “dựa vào thân thể để được tuyển dụng; hồ ly quyến rũ tổng giám đốc; đũa mốc chòi mâm son...”
những cái chỉ chỏ, bĩu môi.
Sau đó là hàng loạt sự cố kiểu “vô tình” vấp vào chân người này rồi ngã.
Người kia “lỡ tay” đổ nguyên đĩa nước sốt vào áo Trương Tú Anh; người khác lại “không may” va vào cô khiến cô ngã sõng soài đau điếng.
Rồi ánh mắt hình viên đạn.
của Nguyễn Anh đầy mỉa mai mà nói rằng cô ta không ngờ Trương Tú Anh còn có mặt này...!vẫn vân và mây mấy lần lượt hiện ra trong đầu Trường Tú Anh, cô rùng mình, lắc đầu, dứt khoát trả lời Thịnh Thiên Vĩ.
“Thôi được, ăn tối thì ăn tối.
Sau bữa tối mai tôi với anh hết nợ”.
Đúng là tên lưu manh, cái gì mà ăn trưa cùng nhau tại căng tin công ty, anh ta muốn đổ tiếng lẳng lơ quyến rũ sếp ngay ngày đầu làm việc cho cô hả? Thật là một tên lưu manh giả danh trí thức.
Càng nghĩ Trương Tú Anh càng thấy anh ta thật xảo quyệt, nghĩ thế nào thì hành động như thế, cô trừng mắt về phía Thịnh Thiên Vĩ.
“Được! cô có thể đi” - Thịnh Thiên Vĩ nở nụ cười hài lòng đưa tay ra hiệu mời Trương Tú Anh.
Cô bước đi ra khỏi phòng đầu không ngoảnh lại lấy một lần, chân cố tình bước nhanh như thể
lâu cùng một bầu không khí với anh thì sẽ nhiễm độc vậy.
Thịnh Thiên Vĩ thấy dáng vẻ nhím con xù lông của cô đã trở lại thì rất hài lòng.Anh bất giác nở nụ cười thoải mái.
Tuy gặp nhau chưa lâu nhưng mỗi lần tiếp xúc với Trương Tú Anh, Thịnh Thiên Vĩ đều cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng của anh cũng thả lỏng rất nhiều.
Lời thì đã nhận, việc của cô bây giờ là nói thế nào để tối mai Lăng Quốc Thiên đồng ý để cô ăn tối cùng Thịnh Thiên Vĩ mà anh không coi là cô cắm sừng hay vi phạm giao ước giữa hai người.