“Con nhìn đấy, ta sống thảnh thơi, ngày ngày uống trà, ngắm cá, luyện khí công, viết thư pháp.
Cuộc sống an tĩnh, không quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Ta nghe ba con nói con đi du học mới về? Sáu năm qua con đều sống ở nước ngoài, cuộc sống thế nào?” - ông vẫn cầm tay Trương Tú Anh, vuốt ve mái tóc cô như ngày cô còn bé.
Đôi với ông, cô vẫn luôn là cô cháu gái nhỏ ông hết sức cưng chiều.
“vâng, mấy năm qua con đều ở nước ngoài, học tập, làm việc, vui chơi, cuộc sống của con phong phú lắm ông ạ? - Trương Tú Anh hùa theo lời nói của Trương Vân Sơn.
“Lần này con về là muốn cùng ba con dần tiếp
quản Trương Thị chứ?” - Ông nội bất ngờ hỏi cô.
Trương Tú Anh khẽ sững lại, đúng là ông nội không biết gì về chuyện trước đây, càng không biết thái độ phân biệt đối xử của Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt với cô.
Trương Tú Anh cúi mặt, đè nén cảm xúc trong lòng rồi ngẩng mặt lên tươi cười nhìn ông.
“Ông, con còn trẻ lắm, cần phải học hỏi nhiều, lần này con về nước thăm ông, một thời gian con lại đi.” Trương Tú Anh giải thích với ông.
“Con cũng lớn rồi, học hành cũng xong rồi, ba Con cũng không còn trẻ.
Ta vẫn luôn tin vào năng lực của con, con cũng phải nghĩ tới chuyện giúp ba con điều hành Trường thị đi” - Ông nội vẫn giữ ý kiến của mình.
“Ông ơi, con còn trẻ mà, mấy năm nay con học hành vất vả lắm, ông cho con tận hưởng cuộc sống một thời gian nha ông.
Tuổi trẻ cần phải bay nhảy, tận hưởng cuộc sống đã.
Ba con cũng còn sung sức lắm ông đừng lo.
Nha ông Trương Tú Anh nũng nịu lắc lắc tay ông.
“Thôi được rồi, vẫn là con nói đúng” - Ông nội cười hiền từ.
“Ba Con nói con muốn tới thăm ông, còn có việc muốn nói với ông? Con có việc gì cần hỏi ông nào?”
Sau khi ở biệt thự của Lăng gia trở về, Trương Vân Sơn đã gọi điện cho ông nội, đây là cách liên
lạc duy nhất của hai người.
Ông ta nói rằng, Trương Tú Anh đã về nước và muốn tới thăm ông, cũng có chuyện cần nói với ông, hỏi ông có đồng ý gặp Trương Tú Anh không.
Những người khác thì tất nhiên Trương Vân Sơn sẽ chẳng dám gọi điện cho bố mình để xin gặp, nhưng ông ta biết đối Trưởng lão gia mà nói, Trương Tú Anh luôn là người ông yêu quý nhất.
Không ngoài dự đoán, Trưởng lão gia gật đầu đồng ý ngay.
Trương Tú Anh hiểu ngay ý đồ của Trương Vân Sơn, chắc chắn ông ta muốn Trương Tú Anh hỏi ông nội chuyện khu đất phía nam thành.
Dù ông ta có không rào trước, việc này nhất định Trương Tú Anh cũng sẽ hỏi xin ý kiến ông nội.
Trước đây khi cô cùng ông nội cắm trại tại sa mạc phía nam.
Cô đã nói với ông rằng, cô muốn những người dân thân thiện nơi đây bớt nghèo.
Nhưng ở mảnh đất chỉ có cát với mặt trời, làm thế nào để bớt nghèo đây.
Ông nội đã hỏi cô như vậy.
Trương Tú Anh suy nghĩ rất lâu, tới nửa đêm khi hai ông cháu đang ngắm sao cô đã rụt rè nói với ông rằng, cô muốn xây điện gió, điện mặt trời
đây.
Nếu chỉ có gió và mặt trời vậy sao không biến gió và mặt trời thành tiền? Người dân nơi đây sẽ được cải thiện đời sống.
Nghe xong ông nội không nói gì, chỉ hỏi cô đó
có phải là suy nghĩ nghiêm túc của cô không..
Trương Tú Anh đã nhìn thẳng vào mắt ông trả lời đầy tự tin rằng chưa khi nào có nghiêm túc tới vậy.
Đó có lẽ chính là lý do, khi ông nội rút lui khỏi thương trường đã ra điều kiện cho Trương Vân Sơn về mảnh đất này.