Từ lúc nào trên cơ thể hai người đã chẳng còn chút gì vướng víu của quần áo.
Lăng Quốc Thiên từ từ đi vào trong cơ thể cô nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Em là của anh! Là của anh mãi mãi” Giọng nói khàn đặc của anh dụ hoặc bên tai cô, trầm bổng lên xuống theo tiết tấu của cơ thể.
Trương Tú Linh ngồi trước gương đưa tay thoa lớp kem dưỡng mỏng lên làn da trắng mịn của mình.
Trước mặt cô ta là hàng loạt những loại mỹ phẩm dưỡng da của đủ các hãng mỹ phẩm đắt đỏ nhất trên thế giới.
Ngày mai cô ta sẽ phải tới sa mạc chết tiệt Nam Thành để công tác.
Nếu không vì muốn có cơ hội chiếm lấy trái tim Thịnh Thiên Vỹ thì cô ta sẽ không bao giờ chịu tới cái nơi chết tiệt đó thêm một lần nào nữa.
Đó là năm cô ta mười ba tuổi.
Chứng kiến ông nội vô cùng yêu quý Trương Tú Anh.
Mặc dù Trương Tú Linh thấy việc suốt ngày chơi với một ông già chẳng có gì là thú vị nhưng cô ta hoàn toàn hiểu rằng việc chiếm được tình cảm của ông nội là vô cùng quan trọng để có được địa vị số một trong gia đình.
Từ trước tới nay, cô ta không muốn mình thua kém Trương Tú Anh bất kỳ thứ gì, mọi thứ Trương Tú Anh có cô ta đều muốn giành lấy cho bằng được mới thôi.
Ngay từ khi hai người họ lên mười, năm nào ông nội cũng đưa Trương Tú Anh đi cùng tới sa mạc, nói là đi du lịch.
Trương Tú Linh đã nghe lén được những điều kiện sống ở sa mạc đó, nhất là sau mỗi lần đi về nhìn Trương Tú Anh vừa đen đúa, chân tay đầy vết côn trùng phải mất cả thời gian.
dài sau để trở lại bình thường khiến cô ta phát khiếp.
Nhưng dường như sau mỗi chuyến đi như vậy, ông nội càng thêm yêu quý Trường Tú Anh hơn.
Trong những bữa tiệc của gia đình ông luôn luôn gọi Trương Tú Anh tới và tự hào giới thiệu Trương Tú ANh với các khách mời quan trọng của bữa tiệc.
Điều này khiến Trường Tú Linh không tài nào nuốt trôi được, cùng là cháu gái của ông, cùng có dung mạo giống hệt nhau tại sao ông lại phân biệt đối xử như vậy.
Có lần, trong một bữa tiệc quan trọng của gia đình, Trương Tú Linh đã giả bộ lỡ tay để nguyên cả một bát sup nóng vào Trương Tú Anh mục đích là để chị ta bị thương không thể tham gia được bữa tiệc, để ông nội sẽ giới thiệu cô ta với quan khách.
Nhưng trái hẳn với suy tính của cô ta, tuy Trường Tú Anh bị thương thật và không thể tham gia bữa tiệc được thật nhưng cho dù cô ta có lượn đi lượn lại trước mặt ông nội bao nhiêu lần ông nội cũng không hề gọi cô ta lại và giới thiệu cô ta với khách mời như ông vẫn thường làm với Trường Tú Anh.
Điều này khiến cô ta vừa ấm ức vừa thêm ghen ghét muốn loại bỏ Trương Tú Anh khỏi tầm mắt.
Chính vì thế mà cô ta nghĩ tới việc muốn thay đổi cảm tình của ông nội chỉ còn một cách là chính cô ta phải thay đổi chiến thuật.
Cô ta sẽ đi cùng ông tới sa mạc.
Năm đó, khi nghe thấy Trương Tú Linh ngỏ ý muốn xin ông cùng được tới sa mạc với ông và Trương Tú Anh.
Trưởng lão gia đã vô cùng vui vẻ đồng ý.
Chuyến đi của ba ông cháu bắt đầu.
Khi tới sa mạc, vẫn như mọi lần, vì là đi giã ngoại nên mỗi người sẽ tự mang hành lý của mình.
Ba ông cháu ba chiếc ba lô rất to với đầy đủ vật dụng cá nhân được mang theo.
Trương Tú Linh nghiến răng nhìn chiếc ba lô nặng chịch to đùng trước mặt.
Cô ta chưa bao giờ hình dung được việc phải khoác chiếc ba lô to như vậy đi bộ trên nền cát bỏng rát thì có gì mà thú vị.
Mới được một đoạn đường mà cô ta đã muốn vứt hết mọi thứ đi.