TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Nhân viên phục vụ cầm quyển menu rời đi, lão Lý nhìn Lôi Thanh Tiêu không biểu lộ cảm xúc gì từ khi vào đây đến giờ, buồn bã nhìn anh

"Chú Lý, lần này cháu tìm chú, một phần là vì lâu lắm rồi cháu không gặp chú, thứ hai là cháu cũng có chuyện muốn hỏi chú?"

Lôi Thanh Tiêu nghịch điện thoại di động trong tay, mắt nhìn thẳng vào mắt lão Lý, lão Lý cúi đầu, mắt nhìn vào ly cà phê, nói: "Thiếu gia, thật ra tôi biết hết những gì cậu muốn hỏi."

Lôi Thanh Tiêu nhìn lão Lý, thấy ông ấy cúi đầu không dám nhìn mình: "Lão Lý, cháu hy vọng chú có thể nhìn thẳng vào mắt nói."

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới.

"Tiên sinh, cà phê của anh đây, mời anh từ từ dùng."

Lôi Thanh Tiêu cúi đầu xuống, đổ một túi sữa vào trong ly cà phê, khuấy đều tách cà phê, lão Lý cũng ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Lôi Thanh Tiêu đích.

"Năm đó, đúng là phu nhân đã động tay động chân, làm cả nhà cô bé ấy phải rời đi, rời khỏi tầm mắt của cậu."

Lôi Thanh Tiêu để cái thìa trong tay xuống, nói: "Quả nhiên là như vậy, thật ra trước kia tôi đã từng nghĩ, nếu là mẹ tôi làm, tôi sẽ phải làm thế nào? Bây giờ đã có câu trả lời rồi, tôi lại nghĩ đó là chuyện đương nhiên, cũng may là ông trời có mắt, lại đưa cô ấy đến trước mặt tôi lần nữa, bây giờ tôi đã không còn là đưá trẻ nữa, sẽ không lặp lại sai lầm năm đó."

Lão Lý nghe thấy giọng điệu này của Lôi Thanh Tiêu, nghĩ đến cô ấy đã xuất hiện, vội vàng nói: "Thiếu gia, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, đúng là ông trời có mắt."

Lôi Thanh Tiêu uống một ngụm cà phê, nhìn thời tiết bên ngoài rất đẹp, bình tĩnh nói: "Cám ơn chú Lý, năm đó nếu không có chú, bây giờ cháu đã thua rồi, thua bởi chính mình, bây giờ cháu hy vọng chú Lý có thể giúp cháu một chuyện."

"Thiếu gia cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp được gì, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình." Lão Lý hứa.

"Thật ra cũng không có chuyện gì cả, chỉ là cháu là hy vọng, nếu một ngày nào đó mẹ cháu lại tìm đến chú, hỏi chú điều gì đó, chú cứ coi như là không biết gì cả."

Đây là lần đầu tiên Lôi Thanh Tiêu lộ ra ánh mắt thành khẩn thế này, lão Lý nhìn thấy vẻ mặt chân thành này của anh, nói: "Thiếu gia cứ yên tâm, chuyện năm đó đều là lỗi của tôi, nếu không phải vì tôi, hiện tại hai người đã không đến mức như bây giờ, lần này tôi chắc chắn sẽ giữ miệng như hũ nút, tuyệt đối sẽ không nói ra."

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy lão Lý hứa với mình, mới thở phào nhẹ nhõm, anh cầm ly cà phê của mình lên nhấp một ngụm, lão Lý cũng uống một ngụm, nhìn thiếu gia trầm ổn nhưng lại không cười, ông ấy luôn hối hận tại sao năm đó mình lại làm ra chuyện đó, hồi đó thiếu gia cười rạng rỡ biết bao, hai người ngồi một lúc ở trong quán cà phê, rồi đứng dậy chào tạm biệt rời đi.

Hôm nay, Điềm Mộng Hinh thức dậy từ lúc sáng sớm, vội vàng đến công ty, tuy công ty Tinh Xí Sách Hoa cách khu căn hộ của cô không xa, nhưng với một người cực kỳ tiết kiệm như Điềm Mộng Hinh, để có thể tiết kiệm được tiền xe, mỗi ngày phải mất gần một tiếng đi bộ tới công ty, cũng là chuyện cực kỳ vất vả.

Sau khi đến công ty, Điềm Mộng Hinh lại bận rộn ngồi trước màn hình máy vi tính của bộ phận kế hoạch đánh máy tài liệu, trên mặt bàn xung quanh chỗ cô ngồi bày rất nhiều tài liệu, ánh mắt của cô chuyên chú không rời khỏi máy vi tính giây phút nào. Trên thực tế, Điềm Mộng Hinh lấy năng lực cực kỳ xuất sắc mới tiến vào đuợc Tinh Xí Sách Hoa, ai biết được sau khi trúng tuyển, cô chỉ được làm công việc của mấy cô em pha trà rót nước, nhưng Điềm Mộng Hinh không sợ khổ, cô tin một ngày nào đó mình sẽ nổi tiếng.

"Bộp!" có tiếng động vang lên, hóa ra là đồng nghiệp cùng bộ phận kế hoạch, Lâm Lâm.

Lâm Lâm chỉ là một nhân viên lập kế hoạch bình thường của bộ phận kế hoạch, nhưng từ sau khi Điềm Mộng Hinh tới đây, Lâm Lâm có quan hệ tốt nhất với cô, thường giúp đỡ cô, cô ấy cũng coi Điềm Mộng Hinh là khuê mật tốt nhất của mình ở nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi