Lôi Thanh Tiêu thất vọng để tay xuống, Điềm Mộng Hinh dùng giấy ăn lau sạch vụn bánh ngọt, nói tiếp: "Có lẽ là do sự kiện đó, làm tôi cảm thấy những người ở thế giới khác nhau không nên đi chung, làm bạn với nhau."
Lôi Thanh Tiêu nhìn vào bàn tay vừa bị Điềm Mộng Hinh ngăn lại, nghe những lời này của Điềm Mộng Hinh, trong lòng đã hiểu, biến cố gia đình thời thơ ấu đã làm Điềm Mộng Hinh có sự kháng cự nhất định với sự khác biệt về địa vị, về gia đình, muốn đi vào thế giới của cô, khó hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.
Lôi Thanh Tiêu ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: “Vậy bây giờ chúng ta… có thể làm bạn được không? Tôi biết, bây giờ bảo em lập tức từ bỏ suy nghĩ hai người ở hai thế giới khác nhau thì không nên đi chung với nhau là chuyện không có khả năng, nên tôi chỉ muốn làm bạn với em mà thôi, có thể không?"
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói những lời không có lòng tin này, cô bật cười, nói: "Tổng giám đốc Lôi, nếu tôi không coi anh là bạn, tôi sẽ không đi ra dùng bữa cùng anh, lại nói hôm qua anh đã giúp tôi, mặc dù làm tôi mất đi một công việc, nhưng anh cũng giúp tôi biết được, làm gì thì làm cũng phải đặt sự an toàn lên hàng đầu, vì vậy tôi không trách anh."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh chấp nhận làm bạn với mình, anh hào hứng đưa tay ra, nắm lấy tay của Điềm Mộng Hinh, vui vẻ nói: "Qúa tuyệt vời, tôi còn tưởng rằng, em sẽ không coi tôi là bạn, vậy sau này tôi có thể gọi em là Mộng Mộng được không? Em cũng đừng gọi tôi là Lôi tổng nữa, gọi tôi là Thanh Tiêu đi."
"Thanh Tiêu, tôi nghĩ lúc chúng ta ở công ty, tôi vẫn nên gọi anh là Lôi tổng thì hơn, dù sao ở công ty anh vẫn là ông chủ của tôi, tất nhiên anh có thể gọi tôi là Mộng Mộng những lúc riêng tư."
Điềm Mộng Hinh nói xong cũng rút tay mình ra, mặt hơi đỏ lên, Lôi Thanh Tiêu nhận ra hành động của mình có hơi lỗ mãng, cúi đầu xuống uống một ngụm cà phê.
Điềm Mộng Hinh nhìn hành động này của Lôi Thanh Tiêu, cười nói: "Sau này anh uống ít cà phê thôi, uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."
Lôi Thanh Tiêu đặt ly cà phê xuống, nhớ đến đống tài liệu chất đầy trên bàn, hỏi: "Trên thực tế, tôi thấy công việc của bộ phận kế hoạch không nhiều lắm, nhưng sao trên bàn em lại chất nhiều tài liệu vậy, có phải là Linda sắp xếp không, bằng không em làm trợ lý riêng của tôi đi, như vậy em sẽ không bị bắt nạt nữa."
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, lắc đầu nói: "Không cần đâu, Thanh Tiêu, thật ra tôi rất thích công việc ở bộ phận kế hoạch này, có thể là do tôi còn thiếu kinh nghiệm, nên chưa được tham gia vào công việc lập kế hoạch độc lập, chỉ được phân làm việc vặt cho người khác, nhưng tôi không muốn dựa vào sự giúp đỡ của anh, tôi muốn dựa vào sức của bản thân mình, với lại công việc của trợ lý riêng là làm đủ các việc liên quan đến cả cá nhân và việc chung, nếu tôi thật sự làm trợ lý riêng cho anh, chắc chắn anh sẽ chẳng cho tôi làm gì, thế nên tôi vẫn muốn ở lại bộ phận kế hoạch."
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh khăng khăng muốn ở lại, anh cũng không cưỡng cầu nữa, dịu dàng nói: "Được rồi, tôi biết rồi, em ăn nhanh lên, đồ ăn nguội rồi sẽ không còn ngon nữa đâu."
Điềm Mộng Hinh cúi đầu xuống tiếp tục ăn bữa trưa, Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh, như có điều suy nghĩ khuyaats khuấy cà phê trong ly, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Một tiếng trôi qua rất nhanh, Điềm Mộng Hinh nhìn thời gian, nói: "Đã giờ này rồi, tôi còn phải trở về đi làm, chúng ta trở về thôi."
Lôi Thanh Tiêu đứng dậy, vào đi đến quầy thanh toán, Điềm Mộng Hinh mặc áo khoác vào, cầm túi lên, Lôi Thanh Tiêu đi tới bên cạnh cô, nói: "Ừ, nhưng em không cần trở về công ty đâu, tôi đưa em về nhà trước, tôi quên mất không nói, tôi đã xin nghỉ buổi chiều nay cho em rồi, hôm nay em không cần phải trở lại công ty, ngày mai nhớ đừng tới muộn là được."