Lôi Thanh Tiêu rửa bát đũa ở trong phòng bếp, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Điềm Mộng Hinh, nghĩ chắc là người nhà gọi điện thoại tới. Căn nhà này rất nhỏ, thế nên tiếng nước chảy trong phòng bếp, cùng tiếng bát va vào nhau gây ra tiếng cạch cạch, dễ dàng truyền vào trong tai của Cốc Tuấn. Lúc này, Cốc Tuấn suy nghĩ thật nhanh, Mộng Mộng ở một mình cơ mà, sao có thể vừa nghe điện thoại vừa rửa bát được?
"Mộng Mộng, còn có người khác ở trong nhà em à? Sao anh nghe thấy tiếng rửa bát?" Cốc Tuấn nghi ngờ hỏi.
Điềm Mộng Hinh không ngờ tai anh trai mình lại thính đến vậy, tiếng động rất nhỏ mà anh trai cũng nghe thấy được, cô vội vàng giải thích: “Anh à, được rồi, đó là một người bạn của em, anh yên tâm đi."
Lôi Thanh Tiêu nhẹ nhàng bước chân đi tới bên cạnh Điềm Mộng Hinh, nghe thấy Điềm Mộng Hinh giải thích như vậy, cũng biết là đối phương đã biết trong phòng còn có người thứ hai, anh vỗ nhẹ lên bả vai của Điềm Mộng Hinh, chỉ chỉ vào phòng bếp, rồi lại chỉ chỉ vào điện thoại, nhận lấy điện thoại trong tay Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh hiểu ý của anh, lắc đầu, lấy tay đè loa điện thoại, nhỏ giọng nói: "Là anh trai tôi."
Lôi Thanh Tiêu làm động tác tay an tâm, lấy điện thoại di động ra khỏi tay cô, đẩy cô đi đến phòng bếp, trong điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng của Cốc Tuấn.
"Mộng Mộng, bạn của em là nam hay nữ, không được, em bảo cậu ta nghe điện thoại đi."
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Cốc Tuấn nói vậy, không an lòng nhìn về phía Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu ném cho cô ánh mắt yên tâm, lúc này Điềm Mộng Hinh mới đi tới phòng bếp, Lôi Thanh Tiêu nhận điện thoại.
"Chào anh, tôi là bạn của em gái anh, tôi tên là Lôi Thanh Tiêu." Lôi Thanh Tiêu kiên định nói.
Cốc Tuấn nghe thấy Lôi Thanh Tiêu giới thiệu tên mình, mặc dù anh ta luôn sống ở nông thôn, nhưng rất hay xem tin tức, có hiểu biết qua về cấu trúc gia đình của các gia đình giàu có, huống chi, tập đoàn Lôi thị được coi là con rồng đầu đàn về lĩnh vực kinh tế của thành phố X.
"Lôi Thanh Tiêu? Sao tên nghe hơi quen tai, chờ đã, Lôi… tập đoàn Lôi thị, Lôi Tử Hi là cha anh?"
Cốc Tuấn nghe thấy anh là người thừa kế của tập đoàn Lôi thị, không khỏi lo lắng thay cho em gái mình, Lôi Thanh Tiêu nghe thấy giọng điệu này của Cốc Tuấn, trong lòng hiểu rõ, Cốc Tuấn vẫn đang nghi ngờ mình.
"Đúng vậy, tôi đúng là Lôi Thanh Tiêu, nhưng cho dù tôi có là Lôi Thanh Tiêu, tôi cũng làm bạn với em gái anh, vì vậy xin anh hãy tin tưởng tôi không làm tổn thương, hay lừa dối em gái anh." Lôi Thanh Tiêu chân thành đáp lại Cốc Tuấn.
Cốc Tuấn nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ, vẫn không tin tưởng anh, dùng giọng điệu không xác định, lại nghi ngờ hỏi Lôi Thanh Tiêu.
"Tôi không thể chỉ dựa vào những lời nói sáo rỗng qua điện thoại là có thể tin tưởng anh luôn được, từ xưa đến nay, đám con nhà giàu các anh đều khác biệt với những người xuất thân từ gia đình bình thường như bọn tôi, vì vậy tôi không thể tin lời nói của anh được."
Lôi Thanh Tiêu biết, nếu muốn làm Cốc Tuấn tin tưởng mình, anh phải dùng hành động thực tế để chứng minh cho Cốc Tuấn thấy, trong lòng anh thầm đưa ra quyết định làm người ta kinh ngạc.
"Tôi biết, nếu muốn làm anh tin tường, không thể chỉ dựa vào lời nói của mình được, không sao cả, tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh sự chân thành của mình cho anh thấy, cuối tuần này anh sẽ đến thành phố X đúng không, cuối tuần này tôi sẽ cùng Mộng Mộng đi đón anh, cho anh thấy hành động của tôi."
Lôi Thanh Tiêu lại nhấn mạnh từng câu từng chữ nói với Cốc Tuấn, những lời này còn mang theo sự rung động hơn so với những lời giới thiệu vừa nãy, làm Cốc Tuấn nảy sinh kỳ vọng mới về anh.
“Được, vậy tôi sẽ chờ xem biểu hiện của anh, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng."
Lúc Cốc Tuấn và Lôi Thanh Tiêu kết thúc một ván đấu tay đôi với nhau, Điềm Mộng Hinh đã trở lại, cô nhận lấy điện thoại, nói: “Anh, hai người vẫn còn nói chuyện à, cước điện thoại đường dài đắt lắm đấy."