TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Ba người Lôi Thanh Tiêu nâng ly rượu của mình lên, cùng cụng ly, cứ như vậy, ba người vừa ngồi vừa nói chuyện uống rượu khoảng một tiếng, sau đó mỗi người trở về nhà mình. Lôi Thanh Tiêu về đến nhà, thấy Mộc Nguyệt Hinh đã trở về phòng nghỉ ngơi, anh trở về phòng của mình, cẩn thận suy nghĩ những lời tính toán của mẹ mình, còn cả đoạn đối thoại của ba người tối hôm nay. Anh suy nghĩ cả đêm, đến khi tiến vào mộng đẹp vẫn còn suy nghĩ đến vấn đề này. Vì những lời Mộc Nguyệt Hinh nói tối hôm nay mà anh không thể nào ngủ an ổn được, cuối cùng trước khi đi ngủ, Lôi Thanh Tiêu đã đưa ra một quyết định làm người bất ngờ.

Ông mặt trời cần cù thức dậy mang ánh sáng tới cho muôn nơi, Điềm Mộng Hinh thức giấc sau giấc ngủ, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cô vẫn cảm thấy giống như nằm mơ, còn cả so sánh không thiết thực của mình nữa.

"Sao mình có thể nghĩ như vậy được chứ, thật là."

Cô xem thời gian, đồng hồ đã chỉ 7 giờ, cô vội vội vàng vàng bò ra khỏi chăn, chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lại vội vội vàng vàng cầm túi xách lên chạy ra khỏi cửa, đến chăn gối cũng không kịp xếp lại. Cô chạy ra khỏi cửa, phát hiện Lôi Thanh Tiêu đang đứng ở cửa nhà mình, Điềm Mộng Hinh thiếu chút nữa không thắng kịp, đâm sầm vào anh, mày là có Lôi Thanh Tiêu nhanh tay đỡ cô.

"Thanh Tiêu, tại sao anh lại ở chỗ này?" Điềm Mộng Hinh đứng vững rồi hỏi.

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh hỏi như vậy, nghiêm túc trả lời: “Tôi tình cờ đi ngang qua đường nhà em, không ngờ đến đúng lúc em đi muộn, chỗ em ở cách công ty rất xa, nếu tôi không tới, có phải em đã muộn giờ làm rồi không, mau lên xe đi, chúng ta cùng đến công ty."

Điềm Mộng Hinh vừa nghe thấy là Lôi Thanh Tiêu muốn cùng đi với cô, cô hơi chần chừ, mặc dù nói bọn họ là bạn bè bí mật, nhưng ở công ty vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, dù thế nào cũng không thể vượt cấp được, nếu để đồng nghiệp khác nhìn thấy, sẽ không hay lắm đâu.

Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh không có ý định lên, nói tiếp: “Em sợ người khác nhìn thấy đúng không, em yên tâm, tôi sẽ lái xe trở em đến gần công ty rồi để em xuống, sẽ không để người khác nhìn thấy đâu, ngược lại nếu em không lên xe, sợ rằng em sẽ thật sự tới muộn đấy."

Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu hứa như vậy, mới yên tâm hơn, tuy nhiên động tác của cô vẫn chậm rãi, Lôi Thanh Tiêu nhận lấy túi xách của Điềm Mộng Hinh, đẩy cô đi lên xe. Sau khi lên xe, Lôi Thanh Tiêu nhét một chai sữa, một hộp bánh su kem vào tay Điềm Mộng Hinh, nói: “Em chưa ăn sáng đúng không, mau ăn đi."

Điềm Mộng Hinh nhìn Lôi Thanh Tiêu nghiêm túc lái xe, lại nhìn chai sữa, hộp bánh trong tay mình, đột nhiên cảm thấy, Lôi Thanh Tiêu chỉ lạnh lùng ở ngoài mặt thôi, tất cả mọi thứ anh làm đều suy xét cho cô, chỉ là phương thức biểu đạt hoàn toàn khác với những người khác.

"Cám ơn anh, Thanh Tiêu." Điềm Mộng Hinh cười nói.

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy những lời này của Điềm Mộng Hinh, chợt quay đầu sang, xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Mộng Mộng, em còn không mau ăn đi, em không ăn xong, tôi sẽ dừng xe ở cửa công ty cho em xuống đấy."

Lái xe đến cửa công ty? Như vậy không được, nếu còn muốn lăn lộn ở công ty, cô phải nhanh chóng ăn xong mới được. Cô vừa ăn vừa nói: “Đừng, tôi sẽ ăn xong nhanh thôi."

Điềm Mộng Hinh không nói thêm gì nữa, nghiêm túc ăn bữa sáng, Lôi Thanh Tiêu thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Điềm Mộng Hinh, khẽ mỉm cười, nhưng không bao lâu sau nụ cười lại biến mất. Anh lái xe đến gần công ty rồi dừng lại, chờ đến khi xe ngừng hẳn, Điềm Mộng Hinh lặng lẽ nhìn xung quanh, rồi mới yên tâm xuống xe.

"Tôi đi vào trước đây, Thanh Tiêu, cám ơn anh đã đưa tôi đi."

Điềm Mộng Hinh nói cám ơn Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu lắc đầu, nói: “Không có gì cả, Mộng Mộng, chúng ta là bạn mà, đúng không? Bạn bè với nhau thì không cần phải nói cảm ơn."

Điềm Mộng Hinh gật đầu bày tỏ cám ơn, đi về phía công ty, Lôi Thanh Tiêu nhìn bóng dáng của cô dần biến mất trong tầm mắt của mình, mới khởi động xe lái đến công ty. Lúc Điềm Mộng Hinh quẹt xong thẻ, đi vào cửa phòng bộ phận kế hoạch, tất cả mọi người đều vây lấy cô, đưa ra một đống câu hỏi làm Điềm Mộng Hinh không kịp trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi