TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh đỏ bừng mặt lên, thầm nghĩ: Chắc cô ấy đang nghĩ nên nói gì với mình, chỉ là cũng không cần đỏ mặt như vậy chứ.

"Chẳng phải anh đã nói, không được phép gọi anh là Lôi tổng, lại nói chúng ta là bạn mà." Điềm Mộng Hinh tự tin nói.

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh lấy lý do này, trong lòng anh hiểu, sợ rằng cô đang hối hận vì những lời nói ra vừa nãy, xem ra mình đã có một vị trí nhỏ trong trái tim của cô, còn cần phải cố gắng thêm.

Lôi Thanh Tiêu không vạch trần Điềm Mộng Hinh, anh tiếp tục nói: “Tôi biết em quan tâm đến tôi, thế nên tôi sẽ không trách em, sau này tôi sẽ uống ít cà phê đi, nghe theo lời em. Đúng rồi, công việc của em hôm nay vẫn thuận lợi chứ, tôi thấy tài liệu chất đống ở trên bàn làm việc của em."

Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu chấp nhận giải thích của mình, thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến một bàn đầy tài liệu kia, cô thở dài nói: “Cái anh đang nói tới, là nhiệm vụ Linda giao cho tôi, chính là lên kế hoạch chuẩn bị tham gia đấu thầu quảng cáo cho khu bất động sản mới của tập đoàn Kỳ thị, cô ta bảo tôi phụ trách dự án này."

Lôi Thanh Tiêu nghe được tiếng thở dài của Điềm Mộng Hinh, dự án Phong Nhã Cư này đúng là cục xương khó gặm, không biết bao nhiêu công ty đều đang cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán, có áp lực cũng là chuyện bình thường.

"Là đấu thầu của Phong Nhã Cư đúng không, tôi nghe nói bên kia có yêu cầu rất cao, em có cần tôi giúp em làm gì không?"

Nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, Điềm Mộng Hinh vội vàng lắc đầu, vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi phải dựa vào năng lực của chính mình, không thể để Linda xem thường được."

Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh trò chuyện với nhau một lúc, nhân viên phục vụ dần đưa đồ ăn lên, đặt xuống trước mặt hai người bọn họ.

"Ăn đi, nguội sẽ ăn không ngon đâu."

Lôi Thanh Tiêu nói xong, tự mình cắt đĩa thịt bò bít tết của mình. Điềm Mộng Hinh rất ít khi ăn thịt bò bít tết, cô cầm dao nĩa lên cắt không thuần thục cho lắm, Lôi Thanh Tiêu khẽ mỉm cười, kéo đĩa thịt bò bít tết của cô đến trước mặt mình, cắt thịt, Điềm Mộng Hinh ngơ ngác nhìn anh, chỉ thấy anh cắt xong, lại đặt đĩa lại trước mặt cô.

Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh lại ngẩn người, anh bật cười, cô nhóc này đúng là, sao càng ngày càng thích ngẩn người vậy.

"Ăn đi, đừng ngẩn người nữa."

Giờ phút này, trong đầu Điềm Mộng Hinh đang coi Lôi Thanh Tiêu là anh trai nhỏ ở trong hồi ức của mình, có đôi khi nụ cười của anh trùng khớp với nụ cười của anh trai nhỏ. Lôi Thanh Tiêu lên tiếng, kéo Điềm Mộng Hinh trở về thực tại, cô cúi đầu xuống ăn, đỏ đã đỏ bừng lên.

Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh cúi gằm đầu xuống ăn, lại bật cười, đây là lần đầu tiên Điềm Mộng Hinh nghe thấy tiếng cười vui vẻ này của Lôi Thanh Tiêu, cô ngẩng đầu lên nhìn nụ cười của Lôi Thanh Tiêu.

"Mộng Mộng, em có còn nhớ hai người mà em từng gặp trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Điềm Mộng Hinh vừa lấy lại tinh thần từ trong nụ cười của Lôi Thanh Tiêu, nhớ đến hai người khác trong hồi ức, mặc dù có hơi mơ hồ, nhưng vẫn có ấn tượng.

"À, anh nói đến hai người đó à, có hơi ấn tượng, sao anh lại đột nhiên nhắc tới bọn họ."

Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh để dính nước sốt thịt bò bít tết ở bên mép, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau sạch giúp cô, Điềm Mộng Hinh lập tức đỏ bừng hai vành tai, vội đẩy tay anh ra, tự mình lau.

Lôi Thanh Tiêu thấy biểu tình này của Điềm Mộng Hinh, vội nói tiếp: “Bọn họ là bạn của tôi, đều là do lần trước bọn họ về sớm, lần này âm ĩ đòi gặp em, tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm tối đi, nếu tôi không dẫn em tới, bọn họ sẽ ồn ào chết tôi mất."

Hai vành tai của Điềm Mộng Hinh vừa trở về lại bình thường, nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, cô muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt chân thành của Lôi Thanh Tiêu, cô lại không nói ra được.

"Buổi tối à, được rồi, nhưng đừng đến nơi quá đắt, như vậy tôi sẽ ngại lắm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi