TỔNG TÀI CHẠY ĐÂU CHO THOÁT


Tần Thiên Lan sau khi thay ra một bộ đồ tương đối thoải mái, áo sơ mi rộng màu trắng cùng với quần jean đen, tóc cũng được cột cao lên thoải mái.

Lúc này cô mới xuống nhà thì Cố Thanh Trì đã đợi sẵn bên dưới phòng khách, trên bàn còn bày sẵn đồ ăn sáng dành cho hai người.
Những người còn lại có vẻ như còn chưa có dậy.
"Tứ ca đợi em có lâu không?" Tần Thiên Lan vừa ngồi xuống liền dùng bộ mặt vô cùng có lỗi nói với Cố Thanh Trì.
"Không lâu, là do anh đánh thức em dậy, nhanh ăn sáng đi rồi chúng ta xuất phát." Cố Thanh Trì đẩy đồ ăn về phía Tần Thiên Lan, giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Tứ ca, những người khác không đi cùng chúng ta à?" Tần thiên Lan nhìn quanh, ngoài cô và Cố Thanh Trì ra thì không còn ai cả.
"Không, nơi này chỉ mình anh với em đi." Cố Thanh Trì giải thích.
Cả hai ăn sáng xong đã là nửa giờ sau, Cố Thanh Trì nói nơi hắn muốn đưa cô đến rất gần đây, nên không cần phải đi xe.

Lúc này cả hai đang cùng nhau đi bộ.
Dọc theo hai bên đường có trồng vô số hoa cải vàng vô cùng lãng mạn, đôi khi cũng có vài người dân địa phương thức sớm nhìn hai người họ với ánh mắt đầu hiếu kỳ.
"Hai vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật đấy à? Thật hiếm có người trẻ nào chịu đến những nơi rừng hoang núi dã như thế này để du lịch cả."
Hai người đi một lúc liền gặp một bác gái đang ngồi trong nhà đan giỏ tre, thấy cả hai đồng thời sóng bước bên nhau liền lên tiếng cảm thán.

Tần Thiên Lan mặc dù nghe thế có chút vui trong lòng, nhưng hiện tại cả hai cái gì cũng không phải, vẫn là không nên để người khác hiểu nhầm thì hơn.

Còn chưa đợi Tần Thiên Lan lên tiếng giải thích, đã nghe Cố Thanh Trì bên cạnh nói.
Hơn nữa ngoài cô ra hiếm có lần nào thấy Cố Thanh Trì đối với một người xa lạ thân thiện như vậy, người bình thường không bị khuôn mặt lạnh lùng của hắn dọa cho sợ mới là lạ ấy chứ ở đó mà nhận thấy hắn dịu dàng.
"Bọn cháu vẫn chưa kết hôn ạ.

Nếu như sau này có kết hôn sẽ quay lại đây hưởng tuần trăng mật."
Cố Thanh Trì nói ra những lời kia, bằng khuôn mặt hết sức tự nhiên khiến cho Tần Thiên Lan thiếu chút bị dọa cho hoảng sợ, Cố Thanh Trì mới vừa nói gì cơ, sau này kết hôn sẽ quay lại đây, lời này có thể nói bậy được à.

Bọn họ đến cả danh nghĩa người yêu còn không có lấy đâu ra kết hôn kia chứ.
Còn chưa hoàn hồn bàn tay của Tần Thiên Lan đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy, hơi ấm từ bàn tay hắn truyền qua cho cô vô cùng dịu dàng, khiến cho cô quên mất vừa rồi mình định nói gì.

Chỉ nghe bác gái kia cười ha ha rất lớn, còn gọi cả lão ông nhà mình ra.
"Lão ông, ông nhanh ra xem, người trẻ tuổi phải như thế này mới tốt, đâu như ông ngày trước phải đợi lão bà tôi chủ động kia chứ."
Lão ông không biết đang ở bên trong làm gì, nghe thấy tiếng gọi của lão bà nhà mình liền bỏ tất cả đi ra, sau khi nghe thấy bà nói vậy liền vui vẻ bồi tiếp.
"Được rồi là tôi không đúng, không phải tôi đã dùng cả một đời để bồi đắp cho bà hay sao? Nếu bà còn cảm thấy như vậy không đủ vậy kiếp sau đi...Đúng rồi kiếp sau tôi sẽ chủ động theo đuổi bà vẫn sẽ bồi bà đi hết một đời này."
Lão bà nghe thấy thế liền cười vô cùng vui vẻ, còn đưa ngón tay út ra để lão ông móc méo.
"Ông tự mình nói đó, tôi là không có ép ông đâu nha.

Nhớ kiếp sau nếu không bù đắp cho tôi hay chủ động theo đuổi tôi, tôi sẽ lại tự mình ra tay rồi sẽ bắt ông kiếp sau kiếp sau nữa bồi tôi."
Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì hoàn toàn không nghĩ đến cả hai chỉ là cùng nhau đi dạo thôi có được không, tự dưng lại có một đóng cẩu lương nhét tận miệng thế này, bất quá cẩu lương này cũng quá ngọt rồi đi.
"Lão ông, Lão bà bọn con đi trước.

Hai người nhất định phải cùng nhau hạnh phúc đó."
Tần Thiên Lan cảm thấy bầu không khí như này nên để riêng cho hai người họ mới phải, cô cùng Cố Thanh Trì cũng nên đi rồi.

*Ngoại Truyện nhỏ:
Thật lâu về sau, cuối cùng Tần Thiên Lan và Cố Thanh Trì cũng được ở bên nhau, sau khi kết hôn, Tần Thiên Lan đột nhiên nhớ đến chuyện cũ liền nói với Cố Thanh Trì.
Cả hai vô cùng ăn ý quay lại nông trại hưởng tuần trăng mật, cùng nhau đi dạo, nhưng lần này không nhìn thấy lão bà đan giỏ kia đâu nữa, cũng không biết có phải do hôm nay bà không đan giỏ hai không.
Cả hai cứ đứng nhìn về căn nhà gỗ nhỏ có hàng rào được làm bằng hoa kia, phía trước cũng có chiếc ghế mây cùng mấy giỏ tre còn đang dang dở.

Một lúc sau có một người dân bản địa đi đến chỗ họ.
"Hai người tìm vợ chồng lão Ngưu à?"
Tần Thiên Lan nghe thế liền theo bản năng giật đầu, đúng thật là bọn cô tìm lão ông lão bà kia, thậm chí còn mang theo cả quà.
Người phụ nữ cùng hai người nói chuyện chỉ mới hơn bốn mươi, làn da rám nắng, nhìn qua có chút già hơn so với tuổi thật.

Bà nghe thấy thế liền thở dài.
"Hai người đi theo tôi."
Hóa ra nửa năm trước lão bà đã mất rồi, lão ông ngay khi lão bà nhà mình mất không lâu liền bệnh nặng một trận cũng đi theo.

Con cháu điều đi làm ở thành phố, bình thường hai vợ chồng lão Ngưu đối với ai cũng rất tốt, thậm chí con cháu họ đi làm xa có tiền đồ rộng lượng vẫn không quên quay về giúp đỡ người dân, cho thấy hai vợ chồng ông bà dạy con rất tốt.
Ngày trẻ lão Ngưu là một thầy giáo nghèo, nhưng những đứa trẻ được ông dạy điều vô cùng thành đạt, không ít người trong số đó còn quay lại giúp đỡ thôn dân, nên ngay khi vừa nhìn thấy hai người Tần Thiên Lan cầm quà đứng trước cửa nhà lão ngưu.

Người phụ nữ kia liền tưởng rằng hai người là học trò cũ của lão ngưu.

Bà ấy đưa hai người Tần Thiên Lan đến chỗ ngôi mộ trên một ngọn đồi đầy hoa ngải hương.

Chỉ có một ngôi mộ như vậy, bên trên khắc tên hai vợ chồng lão Ngưu.
Nghe người phụ nữ kia bảo, trước khi lão Ngưu chết bảo với con cháu nhất định phải chôn mình cùng một chỗ với bà.

Bà từ khi còn trẻ đã sợ lạnh, ông muốn ở bên cạnh sưởi ấm cho bà.
Người kia đưa hai người Tần Thiên Lan đến chỗ ngọn đồi liền rời đi, trên đường kể không ít chuyện, còn có cả chuyện về ngày trẻ của vợ chồng lão Ngưu.
Hóa ra lão bà không hề nói đùa, ngày trẻ quả thật chính bà theo đuổi lão Ngưu, bởi vì ông mặc dù là thầy giáo nhưng tính cách có phần yếu đuối, còn lão bà lại là thiên kim của một gia đình giàu có trên thành phố, trong một lần du lịch liền được lão Ngưu cứu sống, từ đó nhất kiến chung tình.
Cái thời của ông bà có không ít định kiến về việc nữ theo đuổi nam, thập chí gia đình bà còn cảm thấy Lão Ngưu không xứng với bà, nhưng mà bà khi ấy đã nhận định người con trai này sẽ cùng mình cả đời, sau bao lần ngăn cản cuối cùng cũng chịu thua bà.
Ngày hai người kết hôn được sự chúc phúc của cả hai gia đình, lão ngưu từ chối lên thành phố dạy học, còn lão bà từ bỏ ăn sung mặc sướng ở lại cái thôn nghèo này.
Như lời hứa ngày cưới đến chết không quên, lão ngưu quả thật làm được rồi.

Không biết kiếp sau sẽ như thế nào chỉ biết đời này hai người họ vô cùng hạnh phúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi