TỔNG TÀI CHỈ YÊU MỖI VỢ


(24)
Buổi tối...!
Bữa tối vẫn như thường ngày, Tô Hy được bố mẹ chồng yêu quý hết mực, hai người họ luôn miệng hỏi han cô đủ thứ.

Tuy vậy nhưng tâm trạng của cô cứ như trên mây, chốc chốc cô lại để ý tới màn hình điện thoại của mình.

Không một tin nhắn hay cuộc gọi nào cả.

Giờ này lẽ ra Lục Thiên Quân phải về nhà rồi chứ, chẳng nhẽ anh vẫn giận cô sao?
Nhưng người sai có phải là cô đâu, sao cô phải chủ động đi xin lỗi anh chứ? Là tại anh đang yên đang lành, tự dưng đuổi cô ra khỏi xe.

Lúc đó cô cũng tức mà, đâu thể nghĩ nhiều như vậy?
Thẩm Tuệ thấy con dâu cứ thẫn thờ nãy giờ mà không chịu động đũa nữa, bà lo lắng hỏi:
- Hy Hy, con sao vậy? Thiên Viễn lại bắt nạt con à?
Lục Thiên Viễn ngồi phía đối diện thấy mình ngồi không mà cũng ăn đạn, liền bất mãn nói:
- Con có làm gì cô ta đâu?
Lục Thiên Hạo lườm con trai một cái, sau đó quay sang Tô Hy:
- Con cứ nói đi, Thiên Viễn bắt nạt con đúng không?
Đột nhiên cả bố mẹ chồng quan tâm mình như vậy khiến cho Tô Hy giật mình, cô vội vã lắc đầu.

Ban nãy cô chỉ vì nghĩ đến Lục Thiên Quân nên mới mất tập trung mà thôi, nào có nghiêm trọng như vậy chứ?
- Không có gì đâu ạ, con chỉ đang nghĩ...sao giờ này anh Thiên Quân vẫn chưa về nhà thôi mà.

Lục Thiên Viễn tuy đã được minh oan nhưng vẫn hậm hực lườm Tô Hy, sau đó đứng dậy khỏi bàn ăn:
- Con ăn no rồi!
- Cái thằng bé này, nói có tí mà cũng tự ái.

Thẩm Tuệ thở dài, sau đó lại quay sang Tô Hy.

Mà Tô Hy cũng không quá để tâm tới Lục Thiên Viễn, tâm trạng cô đang buồn bực vô cùng.


Chính là vì Lục Thiên Quân, cô không nghĩ anh sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô như vậy, khiến cho cô ăn không ngon miệng nổi.

Lục Thiên Hạo liền nói:
- Thằng bé Thiên Quân nói nó còn đang bận cuộc họp xuyên quốc gia, chắc tối muộn lắm mới về được.

Con đừng lo, cứ ăn cơm đi!
Cả Thẩm Tuệ và Lục Thiên Hạo đều không biết những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa Tô Hy và Lục Thiên Quân, hai người chỉ nghĩ là do Tô Hy quá lo lắng cho Lục Thiên Quân nên mới vậy mà thôi.

Nhưng mà là vợ chồng với nhau, quan tâm đến nhau là chuyện đương nhiên rồi, hai người họ mừng còn chẳng kịp nữa là.

- À...vâng ạ!
Lần trước Tô Hy cũng có nghe Lục Thiên Quân nói đến mấy cuộc họp này, đại khái là cuộc họp tổng của các chi nhánh tập đoàn Lục thị trên nhiều quốc gia khác nhau.

Có khi cuộc họp còn kéo dài đến tận nửa đêm, bởi vì chênh lệch múi giờ giữa các nước khác nhau mà.

Nhưng mà nghĩ đến Lục Thiên Quân bận rộn như vậy, cô cũng có chút xót xa.

Chắc chuyện của Tô thị đã gây cho anh không ít rắc rối, anh chẳng không nói gì, cũng chưa bao giờ than thở hay kêu ca gì với cô cả.

Một phần bận rộn của anh cũng là do cô, lẽ ra ban nãy cô không nên nổi nóng với anh mới phải.

Tô Hy đã hối hận rồi...!
Ăn xong bữa tối, Tô Hy ngâm mình trong bồn tắm, suy nghĩ xem lát nữa Lục Thiên Quân mà về thì nên dỗ dành anh thế nào cho phải.

Đột nhiên cô lại nhớ đến Lục Thiên Viễn.

Đúng rồi, hai người họ là anh em, Lục Thiên Viễn chắc chắn phải rất hiểu anh trai mình.

Cô có nên đi hỏi Lục Thiên Viễn xem sở thích Lục Thiên Quân như thế nào không nhỉ?
Chần chừ một hồi lâu, Tô Hy quyết định sang gõ cửa phòng Lục Thiên Viễn để "thỉnh giáo".


Cô gõ mãi, Lục Thiên Viễn mới bước ra mở cửa, khuôn mặt còn bực bội.

Tô Hy giật mình, thì ra Lục Thiên Viễn cũng vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm mỏng.

Tóc anh vẫn chưa khô, bọt bước còn đọng lại trên tóc và cơ thể.

Lơ đãng nhìn xuống bên dưới một chút, cô mới nhận ra, Lục Thiên Viễn này có thân hình chuẩn cỡ nào.

Đây chắc chắn chính là kết quả của việc luyện tập gym đều đặn đây.

- Có chuyện gì?
Lục Thiên Viễn chẳng hơi đâu mà quan tâm tới biểu cảm của Tô Hy, anh lười nhác tựa vào cửa, hỏi cô.

Cô lại giật mình thêm lần nữa, mãi mới ấp úng hỏi được một câu:
- À, tôi muốn hỏi cậu về Lục Thiên Quân.

Kiểu như là...anh ấy thích gì ý?
Tô Hy không dám nhìn thẳng Lục Thiên Viễn nữa, cô hơi quay mặt đi, muốn hỏi nhanh nhanh rồi về phòng.

Đúng là do cô sơ suất rồi, giờ này đi gõ cửa phòng của đàn ông để làm gì chứ? Thật là ngốc nghếch.

- Sao vậy? Cãi nhau rồi à, hay là anh tôi chán cô rồi?
Ngược lại, Lục Thiên Viễn lại tỏ vẻ ra rất hứng thú với câu chuyện hôn nhân của Tô Hy.

Cô luôn miệng nói yêu Lục Thiên Quân, cho nên anh rất muốn biết cô rốt cuộc yêu anh trai anh tới mức nào?
Tô Hy không đáp câu hỏi của Lục Thiên Viễn, cô chỉ cảm thấy giọng điệu này chắc chắn là không muốn nói rồi, dù cô có hỏi chắc cũng vô ích thôi.

Cô đúng là hồ đồ rồi nên mới đi hỏi Lục Thiên Viễn những sở thích của Lục Thiên Quân.


- Không muốn nói thì thôi!
Tô Hy quay người bước đi, nhưng chưa kịp bước được một bước thì cô đã bị Lục Thiên Viễn kéo tay vào phòng, khoá cửa lại.

Hành động của anh rất nhanh, cho tới khi cô kịp định hình lại thì bản thân đã bị anh ta dồn ép vào tường rồi.

Khoảng cách này quá gần, khiến cho cô sinh ra cảnh giác:
- Lục Thiên Viễn, cậu...?
- Cô nói yêu anh trai tôi cơ mà? Nửa đêm nửa hôm lại chạy tới phòng em chồng, thật sự là chỉ muốn hỏi chuyện về anh trai tôi thôi sao?1
Lục Thiên Viễn khoá chặt Tô Hy lại trong phạm vi của mình, anh hơi nghiêng đầu xuống, chỉ cách một khoảng rất ngắn là có thể chạm được vào khuôn mặt cô rồi.

Tô Hy cố gắng giãy giụa để thoát khỏi gọng kìm của Lục Thiên Viễn, cô liền cắn thật mạnh lên tay anh ta.

Lục Thiên Viễn đau đớn, lập tức buông cô ra, anh ta còn không quên trừng mắt giận dữ nhìn cô:
- Cô tướng chó à, cắn gì mà đau dữ vậy?
Tô Hy hằn học lườm Lục Thiên Viễn không chút khách khí:
- Đồ điên!
Nói rồi Tô Hy bực bội mở cửa ra và rời khỏi đó, tức chết đi mất.

Cô rõ ràng đang nghiêm túc hỏi chuyện, Lục Thiên Viễn đáng ghét đó đã không muốn nói thì thôi đi, lại còn ảo tưởng sức mạnh nữa.

Anh ta tưởng mình là nam chính ngôn tình hay gì?
Cô khinh!
Vừa trở về phòng vừa chửi rủa Lục Thiên Viễn, cho đến khi vào đến cửa Tô Hy mới giật cả mình.

Lục Thiên Quân đã trở về rồi, anh còn đang đứng trước cửa nhìn cô chằm chằm.

Nói gì thì nói, dù sao cô cũng vừa chạy ra từ phòng Lục Thiên Viễn, hơn nữa còn xảy ra chút mâu thuẫn với anh ta, cho nên quần áo trên người cô hiện giờ cũng có chút lộn xộn.

Nhìn thấy Lục Thiên Quân, cô lập tức chột dạ, đứng bất động ngay trước cửa.

Ánh mắt Lục Thiên Quân lạnh lẽo như muốn nhìn thấu cô, khiến cô không lạnh mà rét run người.

- Anh...anh trở về rồi sao? Ừm, về sớm hơn em nghĩ đó, ha ha...!
Tô Hy chỉ có thể chủ động phá vỡ tình thế, liền chạy tới bên Lục Thiên Quân, chỉ mong anh đừng có phát hiện ra chuyện khi nãy cô chạy sang phòng Lục Thiên Viễn.

Nếu không, cô nghĩ mình có 10 cái miệng cũng không giải thích nổi.


Quan trọng là giải thích rồi nhưng anh không tin mà thôi.

Lục Thiên Quân đã thu hồi lại ánh mắt lạnh lẽo của mình, anh không đáp trả lại Tô Hy, nhưng cũng không đẩy cô ra.

Cô biết điều nên đã kiễng chân lên giúp anh cởi áo vest, bật hết công suất của "một người vợ yêu thương chồng":
- Em đi chuẩn bị nước nóng cho anh tắm nhá! À, anh ăn gì chưa, có thấy đói không?
Chuyện hồi chiều nay cứ cho là cô nhượng bộ anh đi, cô chủ động làm hoà với anh còn chưa được hay sao? Sao anh cứ làm ra bộ mặt lạnh lùng chán ghét đó chứ, thật là quá đáng...!
Tô Hy chỉ đành nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cô biết mình không có quyền gì mà tức giận, trước hết cứ nịnh Lục Thiên Quân mấy câu đi đã.

- Không đói!
Lục Thiên Quân mãi mới cằn cọc đáp lại hai chữ rồi bước vào phòng tắm, Tô Hy liền lẽo đẽo bám theo sau anh:
- Vậy em chuẩn bị nước nóng cho anh tắm nha.

Vừa bước chân vào phòng tắm, cô đã thấy anh đang cởi áo sơ mi ra rồi.

Tuy cũng có chút giật mình và xấu hổ, nhưng lúc này cô lại không dám bỏ chạy, cũng không được phép làm vậy.

Cô đành bấm bụng nhẫn nhịn đi chuẩn bị nước nóng cho anh.

Lục Thiên Quân nhìn Tô Hy chằm chằm, bóng lưng của cô nhỏ nhắn mềm mại vô cùng, trên người lại chỉ mặc bộ đồ ngủ.

Nếu mà là cặp vợ chồng bình thường, nhất định người chồng đó đã lập tức "ăn sạch" người vợ rồi.

Lục Thiên Quân vì muốn tôn trọng điều kiện trong hợp đồng nên mới thoải mái với cô, thế mà cô lại dám ăn mặc thế này chạy tới phòng Lục Thiên Viễn.

Cô có biết là lúc nãy anh tận mắt nhìn thấy cô bị Lục Thiên Viễn kéo vào phòng, sau đó cô chạy ra với bộ dạng xộc xệch này không? Cô chán sống rồi sao?
Lục Thiên Quân híp mắt lại, thu trọn bóng lưng của Tô Hy vào mắt.

Lúc đó cô mới quay người lại, vui vẻ nói với anh bằng cái giọng nịnh nọt ngọt sớt:
- Em chuẩn bị xong nước nóng rồi đó, vậy...em ra ngoài đây nha!
Nhưng Lục Thiên Quân đã nhanh hơn cô một bước, khoá trái cánh cửa phòng tắm lại.

- Tôi đã cho em đi chưa? Tắm cho tôi!1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi