TỔNG TÀI CHỈ YÊU MỖI VỢ


(40)
Tô Hy và Lục Thiên Quân cũng coi như là đã giải quyết mâu thuẫn với nhau, cả hai người đều vui vẻ hơn.

Sau khi ăn bữa sáng xong, anh liền đích thân lái xe đưa cô đi học.

Mấy ngày anh không có ở đây, cô rất nghe lời anh, cũng không ngồi chung xe với Lục Thiên Viễn nữa.

Tô Hy tranh thủ thời gian mà đọc bài mới trước khi lên lớp, Lục Thiên Quân thì chăm chú lái xe, không làm ồn cô.

Lát sau anh mới như vừa nhớ ra một điều gì đó, liền quay sang cô, nói:
- Chiều nay tan học chúng ta cùng đi thăm bà nội.

Tô Hy liền ngước lên nhìn Lục Thiên Quân rồi mới gật đầu.

Từ khi cô về nhà họ Lục, cũng hơn một tháng rồi cô chưa tới thăm bà, quả thực là có lỗi quá.

Mà anh cũng bận tối mặt, thời gian kết hôn chưa lâu nhưng số lần anh đi công tác cũng không ít.

Không thể trách anh vô tâm được.

Chỉ là nhắc tới bà nội, Tô Hy lại tò mò không biết chuyện của Tô thị Lục Thiên Quân đã giải quyết thế nào rồi.

Cũng đã hơn một tháng, cô chưa nghe thấy anh nói gì cả.

Có phải mọi chuyện không thuận lợi không?

Không thể nào, nhìn tâm trạng của Lục Thiên Quân không giống như làm việc gì đó không thuận lợi.

Tuy anh rất giỏi che giấu tâm tư của mình, nhưng nếu chuyện của Tô thị thực sự gặp rắc rối thật thì anh cũng không thể ung dung như vậy được.

Với lại trong nhà còn có trưởng bối nữa mà.

Tuy bố anh Lục Thiên Hạo đã nhường lại vị trí cao nhất của tập đoàn cho anh rồi, nhưng ông ấy vẫn còn nắm giữ cổ phần trong tay, theo lí mà nói thì ông ấy vẫn là một cổ đông kỳ cựu của Lục thị.

Chuyện lớn như vậy, muốn giấu ông ấy quả thực rất khó, huống chi là những cổ đông lớn khác trong tập đoàn?
Mấy ngày nay tâm trạng của Lục Thiên Hạo lại rất tốt, không hề có điều gì bất thường cả.

Cho nên công việc Lục Thiên Quân chắc là vẫn đang thuận buồm xuôi gió.

Tô Hy không phải là không tin năng lực làm việc của Lục Thiên Quân, chỉ là cô cảm thấy sốt ruột mà thôi.

Chần chừ đắn đo mãi, cô mới dám lấy hết dũng khí để hỏi anh chuyện này:
- Lục Thiên Quân, vậy...còn chuyện của nhà em thì sao? Là Tô thị ấy.

Lục Thiên Quân nghe ra sự e dè của Tô Hy khi hỏi câu này, anh vẫn rất bình thản lái xe, khuôn mặt không hề biến sắc.

Anh thong dong đáp:
- Vẫn ổn cả.

Có được thông tin này từ Lục Thiên Quân, Tô Hy yên tâm hẳn.

Cô thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, như vậy thì quá tốt rồi.

Cô muốn hỏi anh thêm về tình hình của Tô thị thế nào, nhưng lại có cảm giác như mình hơi nhiều chuyện, cho nên cô không dám hỏi tiếp nữa.

Lục Thiên Quân như nhìn ra được tâm tư của Tô Hy, anh chủ động giải thích thêm cho cô hiểu:
- Hiện tại Tô thị đang do anh quản lí, các nhân viên cũ cũng đã đi làm trở lại rồi.

Tuy nhiên, danh tiếng trước đây của Tô thị không được tốt, cho nên vẫn cần Lục thị đứng ra đại diện.

Sau này em tốt nghiệp đại học, anh sẽ trao lại quyền quản lí cho em.

Chuyện cũ của Tô thị Lục Thiên Quân đã phong toả hết rồi, Tô Hy căn bản không biết chuyện bố cô Tô Thức đã điều tra sai sót, hại chết mạng người.

Việc làm của Lục Thiên Quân khá mạo hiểm, ai cũng nói anh điên rồi khi mới đầu tư vào một tập đoàn có liên quan tới án mạng, lại còn đã phá sản.

Nhưng một thời gian sau, mọi người mới biết rằng, thì ra không phải là anh mạo hiểm đầu tư vào Tô thị mà là thu mua lại dưới danh nghĩa của tập đoàn Lục thị.

Có nghĩa là bây giờ tập đoàn nhà Tô Hy chỉ là công ty nhỏ của Lục Thiên Quân mà thôi.

Việc làm của Lục Thiên Quân khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, tuy đó không phải là cách duy nhất nhưng là cách tốt nhất có thể cứu được Tô thị và không làm ảnh hưởng tới Lục thị.


Lục Thiên Quân càng có thêm lòng tin và sự ủng hộ của các cổ ĐSu vụ việc này, công việc của anh trở nên thuận buồm xuôi gió.

Tô thị cũ đổi tên thành Dream, bắt đầu được khôi phục lại và phát triển như bình thường, thậm chí còn phát triển mạnh mẽ hơn trước.

Đương nhiên Tô Hy không biết những chuyện này, sau này có dịp, anh sẽ giải thích sau.

Chuyện này đã được Lục Thiên Quân giải quyết nhanh gọn từ mấy tuần trước rồi, căn bản là không có vấn đề gì to tát đáng nhắc đến nữa, cho nên cũng không thấy anh nhắc nhiều về Tô thị.

Tô Hy mỉm cười mãn nguyện, người đàn ông mà cô nhìn trúng quả nhiên là không đơn giản, làm việc thầm lặng, nhanh gọn lẹ.

- Em biết rồi.

Ông xã của em giỏi quá đi.

Tô Hy liền bám lấy một cánh tay của anh, cất giọng ngọt ngào.

Lục Thiên Quân cảm thấy lòng mình nao nao, nếu không phải là đang lái xe, anh nhất định sẽ đè cô xuống, ăn sạch cô.

Những lúc cô nũng nịu như vậy, anh quả thật không miễn dịch nổi.

- Được rồi, còn không mau buông tay ra thì lát nữa đi học muộn đừng có trách đấy!
Khoé môi Lục Thiên Quân khẽ cong lên, nở nụ cười mờ ám, đe doạ cô.

Cô biết điều liền ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng vẫn mỉm cười với anh, nháy mắt:
- Đêm nay em sẽ cố gắng báo đáp anh thật tốt, chỉ cần anh Lục vui là được.

Vừa nói, bàn tay nhỏ của cô lại nghịch ngợm mà mò mẫm xuống bên dưới, lớn mật trêu chọc "ngài Lục kiêu ngạo" ở giữa hai chân anh.

Cô biết anh là một người nghiêm khắc, đặc biệt là luôn có nguyên tắc riêng của mình, cho nên mới dám lớn mật như vậy.

Anh bận rộn, cô cũng phải đi học, dù bây giờ cô có châm lửa đi chăng nữa thì anh cũng chẳng có đủ thời gian để trừng phạt cô đâu.


Hehe.

Tô Hy cười xấu xa, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Thiên Quân dần biến sắc, toàn thân anh cứng ngắc lại.

- Tiểu yêu tinh này, em chán sống rồi sao?
Lục Thiên Quân hơi thở nặng nề, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Anh chỉ dùng một tay lái xe, tay còn lại bắt lấy cánh tay nghịch ngợm ham chơi của cô, ngăn không cho cô làm càn nữa.

Lục Thiên Quân chỉ nhận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống cô.

Đáng chết, sao cô dám nhây như vậy?
- Được rồi được rồi, đến trường rồi, anh cứ bình tĩnh ha.

Tô Hy vội rụt tay của mình lại, quả thực là đã gần tới trường rồi.

Thấy Lục Thiên Quân phanh gấp lại, cô liền cầm lấy túi xách và chuồn đi.

Cô còn không quên quay mặt lại, nháy mắt tinh nghịch với anh.

Lục Thiên Quân buồn cười, bất lực nhìn người con gái vừa cố tình châm lửa, giờ đang cắp đít bỏ chạy.

Được, đêm nay cô chết chắc rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi