TỔNG TÀI CHUYÊN SỦNG NGƯỜI VỢ BỊ BỎ RƠI

Vật lộn một hồi lâu liền thấm mệt... đến khi La Vân Nhi kiệt sức ngã vào lòng hắn, Lang Yên lúc này mới lên tiếng nói:-Cho dù em nói cái gì, chuyện lần này anh cũng sẽ không đồng ý với em, nhưng nếu em nhất quyết muốn đi, em sẽ không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ phía anh, Vân Nhi, em hiểu chứ?-Anh như vậy là đồng ý với em rồi à? La Vân Nhi tỏ ra có chút hứng thú.-Không, anh không hề đồng ý với em, mà là em kiên quyết muốn đi, anh không ngang bướng bằng em, nhưng anh cũng sẽ không cho em bất cứ sự trợ giúp nào, Vân Nhi, chuyện lần này, em phải tự mình giải quyết tất cả!Tự mình giải quyết? Bao gồm cả mở rộng quan hệ?La Vân Nhi nhìn bộ dạng kiên quyết của Lang Yên, chỉ có thể bất lực gật đầu, xem ra lần này anh không thay đổi ý định cũng không có ý giúp cô!Ba mươi phút sau, Lục Thừa Tiêu xuất hiện trong phòng sách của biệt thự rộng lớn này, ngồi xuống chiếc ghế da nhìn đàn em đứng trước mặt.Thú Hắc và Kano chia ra mười bộ trang sức bày lên trên bàn:-Cậu chủ, trong chiếc hộp đó chỉ có mười bộ này, nhưng chỉ có ba bộ trang sức là thật, dựa theo số trang sức trước kia bị mất, vẫn còn nằm bộ trang sức nữa không rõ tung tích.Lục Thừa Tiêu nhìn số trang sức bày trước mặt mình, gương mặt tuấn tú mang biểu cảm đầy nghiêm túc, anh bỗng thấp giọng chửi một tiếng, lập tức nhận ra bảy bộ trang sức giả kia.-Xem ra Lang Hiếu ngay cả tổ chức cuộc bán đấu giá cũng muốn trộn lẫn thật giả.Lục Thừa Tiêu cười lạnh một tiếng, lập tức căn dặn:-Bảy bộ trang sức giá này đem đitiêu hủy, còn ba bộ này tặng cho cô chủ.Đây là thứ cô nên nhận được, chuyện tối hôm nay, suýt nữa làm cô mất mạng, nước cờ này, đi quá nguy hiểm.-Vâng, cậu chủ. Sáng sớm hôm sau. -Đeo thắt lưng cho tôi.Lục Thừa Tiêu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trên giường đã thức giấc.Diệp Vãn Ninh dụi nhẹ đôi mắt hơi hồng, đêm qua anh lại ôm cô ngủ cả đêm!Diệp Vãn Ninh đứng dậy bước chân trần về phía anh, đưa tay cầm lấy thắt lưng, người đàn ông cao hơn mình hai mươi mấy centimet bỗng nhiên lên tiếng:-Giẫm lên dép của tôi.Lục Thừa Tiêu để ý đến đôi chân trần của cô, theo lời căn dặn của anh Diệp Vãn Ninh giẫm lên đôi dép, đôi tay anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô, khiến cô ghé sát vào anh, đỏ mặt đeo thắt lưng cho anh, cô vừa định đi xuống khỏi chân anh, ai ngờ Lục Thừa Tiêu bểngang người cô, đưa cô quay lại chiếc giường lớn.-Ngủ thêm chút nữa đi.Anh cúi đầu ngang nhiên hôn một cải lên môi cô, có lẽ là vì đêm qua, quan hệ của bọn họ có chút chuyển biến nhẹ nhàng và hòa hợp, nhưng sự nhẹ nhàng này có lẽ chỉ là tạm thời.Diệp Vãn Ninh mím môi, gật gật đầu: -Ừm được, lái xe chú ý an toàn.Lục Thừa Tiêu gật đầu, tiện tay lấy chiếc áo vest cao cấp đắt tiền bên cạnh, quay người rời khỏi phòng ngủ chính.Đợi anh rời đi xong, Diệp Vãn Ninh chìm vào giấc ngủ, có lẽ là vì đang mang thai cô trở lên ham ngủ hơn trước rất nhiều...Cho đến khi cô nghe thấy mấy tiếng kêu kinh ngạc như từ hành lang truyền đến...-Sao lại thế này! -Mọi người mau tìm lại đi! Đi tìm đi!Diệp Vãn Ninh khoát áo choàng ra khỏi phòng ngủ, ngước mắt nhìn mấy người giúp việc đang vội vã chạy xungquanh:-Xảy ra chuyện gì thế? Thím Lý Cô hỏi. -Cái này.... Thím Lý ấp úng nhìn Diệp Vãn Ninh:-Cô chủ sao lại ra đây? Bây giờ mới tám giờ, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!-Tôi hỏi bà xảy ra chuyện gì?Diệp Vãn Ninh nhìn thím Lý lúng túng trả lời cô, hỏi lại lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi