Sau khi rời khỏi Vương thị, Lâm Vỹ và Vân Trang cùng đến Triệu gia gặp Triệu Vy Oanh.
Quản gia đưa hai người vào phòng khách rồi lên lầu gọi Triệu Vy Oanh xuống.
Cô ta xuống lầu với bộ dáng lười biếng, nhìn hai người dưới phòng khách, hai chân chẳng muốn bước thêm nhưng vẫn mở miệng hỏi:
_ Hai người là ai? Tìm tôi làm gì?
_ Tôi là Lâm Vỹ, đây là vợ tôi Vân Trang.
Đến gặp Triệu tiểu thư là muốn hợp tác.
- Lâm Vỹ bộ dạng nhún nhường trả lời với Triệu Vy Oanh.
_ Tôi và hai người có gì để hợp tác chứ?
_ Tôi và cô cùng có lợi, tôi giúp cô có được Vương Thiên Minh, cô giúp chúng tôi lấy được hợp đồng.
- Vân Trang không nhịn được lên tiếng nói ra mục đích của mình.
_ Lấy gì để tôi tin hai người? Chúng ta cũng chưa từng gặp nhau?
_ Chúng tôi là bạn cũ của Chu Phỉ, chỉ vì cô ta muốn trèo cao, ham mê chức vị Vương thiếu phu nhân nên không thèm nhìn mặt chúng tôi nữa, nhiều lần khuyên nhủ nhưng cũng không thành.
Chỉ cần chúng ta hợp tác thì Chu Phỉ có thể sẽ thay đổi chủ ý.
- Vân Trang ủy khuất nhìn Triệu Vy Oanh nói dối, nói không thành có.
Triệu Vy Oanh trầm mặt giây lát suy nghĩ, Lâm Vỹ và Vân Trang ngồi chờ cô ta nhưng trong lòng đã biết sẵn câu trả lời.
Triệu Vy Oanh bất ngờ lên tiếng:
_ Được, tôi mong chúng ta sẽ hợp tác thành công.
_ Đó là điều hiển nhiên.
Lâm Vỹ và Vân Trang rời đi ngay sau đó, Triệu Vy Oanh ngồi lại phòng khách, khuôn mặt nham hiểm của cô ta không che giấu được sự ác độc do tình yêu tạo ra trong cô ta, giọng nói lạnh lùng pha chút độc ác:
_ Chu Phỉ, mày chỉ là một con nhỏ vô danh mà cũng muốn trèo cao để giành chức Vương thiếu phu nhân với tao hả? Hừ, đúng là không lượng sức mình mà.
Triệu Vy Oanh không muốn ngồi yên một chỗ chờ Lâm Vỹ và Vân Trang nên ngay sáng hôm sau đã đến Vương gia tìm Chu Phỉ.
Hôm qua Chu Phỉ bị Vương Thiên Minh hành đến gần sáng nên đến giờ vẫn chưa muốn thức.
Triệu Vy Oanh cũng đã đến nhưng Thục Quyên lại tìm Đào Ánh Ngọc đi shopping nên không có nhà.
Triệu Vy Oanh ngồi xuống ghế nhìn dì Lan nói:
_ Tôi muốn gặp Chu Phỉ.
_ Triệu tiểu thư, thiếu phu nhân vẫn chưa thức, cô ngồi đợi một lát được không?
_ Bà nghĩ cô ta là ai mà bắt tôi phải đợi, sau này cô ta ta cũng bị anh Thiên Minh vứt bỏ thôi, lo mà lấy lòng tôi đi, sau này còn có thể sống yên ổn trong căn nhà này, nếu không tôi mà bước chân vào căn nhà này thì biết hậu quả như thế nào rồi đó!
_ "Từ khi nào mà cô ta có quyền làm chủ vậy? Trong Vương gia ai mà chẳng biết thiếu gia cưng chiều thiếu phu nhân, dung túng cô đến không thể ngăn cản được.
Vương phu nhân phía sau chống lưng, Triệu Vy Oanh nhà cô lấy gì mà đấu lại thiếu phu nhân nhà tôi chứ?"
Dì Lan lên lầu gọi Chu Phỉ, gõ cửa vài tiếng Chu Phỉ đã ra mở cửa, trên người cũng đã thay đồ khác, cô nhìn dì Lan hỏi:
_ Có chuyện gì ạ?
_ Thiếu phu nhân, Triệu tiểu thư muốn gặp cô.
_ Cô ta gây khó dễ cho dì nữa sao?
_ Không sao, cô xuống nhà đi.
Chu Phỉ bước xuống lầu, Triệu Vy Oanh ngồi ở phòng khách tự nhiên như nhà của mình.
Chẳng muốn quan tâm đến cô ta, Chu Phỉ hướng phòng ăn đi tới nhưng Triệu Vy Oanh nào muốn cho đi suôn sẻ như vậy, cô ta gọi:
_ Chu Phỉ, khách đến nhà mà không tiếp sao?
_ Khách đến không báo trước, cô lấy tư cách gì để tôi tiếp?
_ Chu Phỉ, cô đừng có mà lên mặt với tôi, những bí mật của cô Lâm Vỹ và Vân Trang đã nói ra hết rồi! Muốn trèo cao sao, có tôi ở đây, cô nghĩ mình có thể thuận lợi bước vào Vương gia làm thiếu phu nhân sao?
_ Ồ, bí mật chưa gì đã lộ rồi sao? Tiếc thật đó, nhưng tôi chơi chưa đã.
Chu Phỉ từ từ đi đến sofa ngồi xuống, ánh mắt khiêu khích Triệu Vy Oanh hiện rõ, khiến cô ta tức giận đến không nói thêm được gì! Cô ta bỗng mỉm cười nham hiểm nói:
_ Vậy nếu như anh Thiên Minh và bác Vương biết được chuyện cô đến với anh Thiên Minh chỉ vì tiền thì sao?
_ Vậy tôi cho cô biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh ấy biết chuyện!
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Vương Thiên Minh, chuông reo chưa đến ba hồi đã có người nhắc máy, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên:
_ Phỉ Phỉ rảnh đến vậy sao?
_ Thiên Minh, có người uy hiếp tôi, nói là sẽ cho anh biết chuyện tôi đến với anh chỉ vì tiền.
_ Chỉ cần em ở cạnh tôi, tiền của tôi em dùng thế nào cũng được.
_ Có câu nói này của anh, tôi yên tâm hơn nhiều rồi!
Cúp máy, Chu Phỉ nhìn Triệu Vy Oanh đang ngồi im một chỗ chẳng động đậy gì, cô biết cô ta không chấp nhận sự thật này nhưng cho dù cô không xuất hiện thì cô ta cũng chẳng có cửa với Vương Thiên Minh.
Chu Phỉ đứng lên muốn vào phòng ăn nhưng Triệu Vy Oanh phía sau lao đến xô ngã Chu Phỉ.
Không lường trước việc cô ta làm, Chu Phỉ ngồi dưới sàn nhìn Triệu Vy Oanh đang cầm bình hoa trên bàn muốn đi đến đánh Chu Phỉ nhưng cô đã kịp ngăn cản cô ta lại và hất văng bình hoa xuống sàn vỡ vụn.
Dì Lan nghe tiếng động lớn, từ trong phòng bếp chạy ra thấy cảnh xô xát giữ hai người phụ nữ, muốn đi đến ngăn lại nhưng tình hình trước mắt bà không thể xen vào được.
Quay lại vào trong gọi điện thoại rồi kêu thêm người làm ra giúp đỡ.
Triệu Vy Oanh tức giận quát lớn, cũng chẳng muốn nhường nhịn Chu Phỉ:
_ Chu Phỉ, nếu như tôi không thể có được Thiên Minh thì tôi cũng sẽ khiến cho cô không có được anh ấy.
_ Triệu Vy Oanh, cô điên rồi sao? Nếu như Thiên Minh biết chuyện thì cô nghĩ anh ấy sẽ bỏ qua cho Triệu gia các người sao?
_ Tôi mặc kệ.
Bốp* Tiếng động chói tai khiến cho tất cả những người xung quanh phải dừng lại, Chu Phỉ bị Triệu Vy Oanh tát vào mặt, đứng không vững nên đã ngã ra sau.
Triệu Vy Oanh thấy mình đang làm chủ cuộc chơi nên nhàu đến muốn đánh Chu Phỉ nhưng dì Lan và người làm đã đến kịp lúc, ngăn cô ta lại.
Giọng nói khi tức giận của cô ta chẳng dễ nghe tí nào, lời nói không suy nghĩ trước của cô ta khiến cho mọi người càng căm ghét cô ta:
_ Con ch*, mày đừng mong mà sống yên ổn với tao, tao nhất định sẽ khiến mày phải sống không bằng chết.
_ Cô thử động vào cô ấy xem, Triệu gia các người nhất định sẽ bị vùi lấp.
Vương Thiên Minh vừa về đến đã nghe lời nói không hay ho của Triệu Vy Oanh, lời nói đe dọa của anh làm cô ta ngã quỵ, cũng không ngờ đến anh lại xuất hiện bây giờ.
Đi đến đỡ Chu Phỉ đứng dậy, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt đã đỏ lên vì bị đánh, giọng lo lắng của anh không lẫn vào đâu được:
_ Phỉ Phỉ, có phải rất đau không?
_ Không sao, tôi...
Lời nói chưa nói ra hết đã bị tắt ngang, cả người cô không đứng nỗi nữa ánh mắt cũng khép lại, không vang lên tiếng nói nào nữa.
Vương Thiên Minh đỡ người cô, anh hốt hoảng nói lớn:
_ Chu Phỉ, em sao thế hả? Em mau trả lời tôi đi.
Vương Thiên Minh bế bổng cô lên chạy nhanh ra xe, chiếc xe chạy nhanh với tốc độ cao trên đường cao tốc.
Dừng trước cửa bệnh viện đã có xe cấp cứu ra đón, Chu Phỉ được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Vương Thiên Minh bên ngoài đứng ngồi không yên, lát sau Đào Ánh Ngọc đến cùng Thục Quyên và Phương Tiểu Tuyết, bà lo lắng đi đến hỏi:
_ Thiên Minh, Phỉ Phỉ vào trong lâu chưa? Chuyện gì xảy ra thế hả?
_ Vào trong được hơn hai chục phút rồi, Triệu Vy Oanh đến làm phiền.
_ Lại là cô ta, lần trước đã đụng mặt ở Trung tâm mua sắm, bây giờ lại đến làm phiền Phỉ Phỉ.
Thiên Minh, anh mà bỏ qua cho cô ta, em nhất định sẽ không tha cho anh.
Phương Tiểu Tuyết bất bình lên tiếng, lời nói uy hiếp lộ rõ.
Vương Thiên Minh nhìn Phương Tiểu Tuyết quan tâm đến Chu Phỉ như vậy thì anh biết tình chị em của họ lại tăng thêm một bậc.
_ Đó là điều hiển nhiên, anh sẽ hỏi ý kiến của Phỉ Phỉ trước..