《PHÒNG CHỦ TỊCH》
"Nếu không còn việc gì nữa thì em về phòng làm việc nha!"
Bội San sau khi nhận được bản kế hoạch cần chỉnh sửa lại từ bàn làm việc của Đình Hạo Nguyên thì vui vẻ thông báo với người đàn ông quyền lực ấy một câu rồi xoay lưng bước đi.
Thế nhưng chân cô còn chưa kịp bước đã bị nam nhân tiêu sái nắm tay kéo ngược trở lại, do không kịp phản ứng nên tấm thân ngọc ngà cứ thế mà ngã vào lòng anh.
Vòng ba đẩy đà giờ đây đã yên vị trên cặp đùi rắn rỏi của người đàn ông cường tráng, vòng eo thon thả thì lại được vòng tay ấm áp tùy ý ôm trọn.
Cứ như vậy mà tạo nên một hình ảnh tình tứ nơi công sở đầy ngọt ngào.
"Hạo Nguyên, anh làm gì vậy? Đang ở công ty đấy..."
"Ở đâu thì cũng thế, chẳng ai có thể ngăn cản Đình Hạo Nguyên này tỏ bày tình cảm với vợ anh hết.
Huống chi anh chỉ đang ôm vợ thế này thôi thì...!vẫn chưa có đủ..."
Vừa nói người đàn ông bá đạo ấy lại vừa dùng ngón trỏ thon dài nâng chiếc cằm thon gọn của cô gái lên.
Khuôn mặt nam nhân tiêu sái bỗng chốc trở nên giảo hoạt, mắt phượng nhanh chóng phủ lên một tầng ma mị.
Anh di chuyển con ngươi đầy ma lực lướt qua khắp đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt kiều diễm, khóe môi mỏng còn khẽ cong lên tạo ra một nụ cười tà mị hơn bao giờ hết khiến Bội San chợt rơi vào căng thẳng.
Nhãn quan trong sáng như giọt sương ban mai không ngừng chuyển động trên khắp khuôn mặt điển trai đang hiện diện ngay trước mặt với một khoảng cách cực kì ngắn, sau đó là vội vàng né tránh ánh mắt mị lực kia.
"Anh...!anh định làm gì? Nhỡ...nhỡ có ai vào thì sao?"
Trái tim nhỏ bé của cô gái đang âm thầm loạn nhịp trong lòng ngực, nó đang thổn thức liên hồi như sắp sửa nổ tung ra.
Ở trong tình thế chạm nhiều da thịt vào nhau thế này thì khó tránh khỏi cảm giác rạo rực trong lòng.
"Anh thấy hôm nay đôi môi non mềm của em rất ngọt ngào, anh muốn nếm thử xem nó ngọt đến cỡ nào..."
Sau câu nói đầy ý thâm tình, quyến luyến ấy là lúc môi nhỏ được cho là mang đầy mật ngọt kia đã bị nam nhân cao ngạo "nuốt chửng".
Anh chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại, chậm rãi hôn lên từng cái để cô gái có thể cùng bắt nhịp tiến vào nụ hôn ái tình.
Cả hai nghiêng nhẹ đầu theo hướng đối ngược nhau, cùng bắt đầu mở góc hàm để đưa lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng chứa đầy tinh hoa.
Chiếc lưỡi ma mị của anh không ngừng cuốn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của người phụ nữ mà mút đến đê mê.
Nụ hôn say đắm, mang theo cơn khao khát từ một tình yêu cuồng nhiệt giúp đôi tình nhân chìm vào hoang lạc, mỗi một giây phút trôi qua cả hai đều lộ rõ sự phóng túng, cơ thể dần thả lỏng để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt vời ấy.
Bàn tay mềm mại như ngọc ngà đang chậm rãi vuốt ve vòm ngực săn chắc của bạn tình,và sau đó dừng lại nơi sau gáy, cô dần tiến lên thế chủ động, đáp trả nụ hôn một cách nồng cháy.
Lưỡi của anh ngọt như thanh sôcôla khiến Bội San điên đảo si mê mà liên tục mút lấy đến mức đầu lưỡi bắt đầu tê dại.
Một màn mở đầu bằng nụ hôn ướt át khiến ngọn lửa dục vọng trong hai thân thể dần mon men trỗi dậy, khi Bội San vừa hôn vừa mơn trớn trêu đùa vòm ngực rắn rỏi nam tính thì Đình Hạo Nguyên cũng chẳng chịu yên phận.
Bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu chạm vào đôi gò bồng đào nảy nở, đầu tiên là xoa bóp nhẹ nhàng, sau đó vì sự ngăn cách của hai lớp áo mà khiến anh chẳng thể thỏa mãn.
Những ngón tay xảo quyệt bắt đầu chạm vào cúc áo sơ mi ở giữa nơi căng tròn ấy...!
*Cạch*
Cùng lúc này từ ngoài cửa Lý Mạn Ngôn và Trác Lâm bước vào.
Do quá chìm đắm vào "công việc" yêu đương mà cả hai không hề nhận ra có hai người phụ nữ đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm về phía mình.
"Hưmm..."
Cho đến khi Lý Mạn Ngôn khẽ hắng giọng rồi xoay lưng đi về sô pha thì đôi nam thanh nữ tú đang "bận rộn" kia mới giật mình.
Trong vòng 3 giây liền vội vàng tách ra.
"Mẹ có thể thông cảm cho tuổi trẻ các con, nhưng đây là nơi làm việc phải biết tiết chế một chút chứ, nhỡ có ai đi vào thì làm sao?"
"Thì thấy như mẹ vừa thấy."
Đình Hạo Nguyên bình thản trả lời, sau đó lại ngang nhiên kéo Bội San về phía mình để cô ngồi trên đùi, tư thế giống hệt như lúc cả hai sắp bắt đầu hôn nhau.
"Hạo Nguyên, anh nghiêm túc đi."
Nhưng lần này Bội San không chỉ cự tuyệt một cách phũ phàng mà còn nghiêm giọng nhắc nhở, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi người anh, đi đến trước Lý Mạn Ngôn cúi đầu khẽ nói:
"Dạ cháu xin lỗi bác!"
"Sao em lại phải xin lỗi, nam nữ yêu nhau, ôm ấp, hôn hít là chuyện quá đỗi bình thường.
Có lỗi là lỗi của mẹ vào mà không chịu gõ cửa thì đúng hơn."
"Được rồi được rồi.
Mẹ chỉ muốn nhắc nhở hai đứa nên tiết chế lại thôi, ít ra thì cũng vào phòng riêng chứ sao lại ở chỗ thanh thiên bạch nhật mà tình tứ như thế được.
Với lại mẹ biết chuyện của Đình Hạo Nguyên con, mẹ quản không nổi."
Lý Mạn Ngôn điềm đạm nói xong thì quay qua nhìn Bội San vẫn đang đứng đó cúi gầm mặt xuống chẳng dám nhìn mình thì bà lại khẽ cười.
"Bác thừa biết tính cách bá đạo của con trai mình nên không trách con đâu.
Yêu nhau hôn nhau cũng là chuyện bình thường thôi, nên cháu đừng lo bác sẽ không hài lòng."
"Dạ! Vậy con xin phép về phòng làm việc đây ạ!
"Ừm, con đi đi."
Bội San cúi đầu chào Lý Mạn Ngôn chào luôn cả Trác Lâm rồi quay trở lại bàn làm việc của Đình Hạo Nguyên lấy bản kế hoạch.
"Trưa lên ăn cơm với anh!"
"Dạ!"
Nhỏ giọng trả lời xong, Bội San liền nhanh chân rời khỏi căn phòng đầy không khí ngượng ngùng ấy.
Vừa rồi sắc mặt của người đàn ông còn rất ôn hòa, nhưng khi Bội San vừa đi khỏi thì nét mặt ôn hòa ấy thoáng chốc đã được phủ lên một tầng băng lạnh, ánh mắt thờ ơ lướt nhìn qua Trác Lâm, sau đó anh mở laptop lên vừa làm việc vừa mở màn cuộc trò chuyện.
"Mẹ muốn đưa cô ấy vào bộ phận nào?"
Đình Hạo Nguyên đi thẳng vào trọng tâm vấn đề khiến Lý Mạn Ngôn có chút bất ngờ, nhưng thấy anh đã đoán đúng thì bà cũng không dài dòng.
"Mẹ thấy con đang thiếu một thư ký thì phải?"
"Thư ký thì không được."
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Đình Hạo Nguyên đã thẳng thắn trả lời ngay lập tức.
"Sao lại không được?"
"Con không thích.
Ngoài thư ký ra thì bất cứ bộ phận nào cô ấy muốn đều có thể đến nhận việc."
Lý Mạn Ngôn nghi hoặc hỏi ngay sau khi nghe xong câu trả lời của Đình Hạo Nguyên.
"Con sợ Bội San ghen?"
"Con không muốn cô ấy nghĩ nhiều."
Đình Hạo Nguyên lơ đễnh trả lời, sau đó thì lấy một bảng hợp đồng ra xem.
"Lý do đó không thuyết phục, nếu nó yêu con thì sẽ tin tưởng tuyệt đối.
Phụ nữ mà ghen tuông bóng gió cũng không tốt."
"Cứ để Trác Lâm làm thư ký cho con đi, dù gì hiện giờ con bé cũng xem con như anh trai rồi nên không cần lo ngại nhiều thứ đâu."
"Không..."
"Mẹ đã quyết định rồi, con biết mẹ có bệnh tim mà.
Đừng để mẹ không vui."
Không để cho Đình Hạo Nguyên có cơ hội phản biện, Lý Mạn Ngôn đã nhanh miệng chen ngang.
"Hôm nay con nhận việc luôn đi, nếu Hạo Nguyên nó bắt nạt con thì cứ gọi cho cô."
Vui vẻ dặn dò Trác Lâm xong, bà liền ung dung rời khỏi, mặc cho sắc mặt ai kia đã hiện đầy vạch đen..