TỔNG TÀI CUỒNG VỢ

Bước chân chạy hoảng loạn của Ngôn Tiểu Nặc khi đến gần hoa viên nhỏ trong trường cảm thấy có chút mệt, cô ngồi xuống chiếc ghế dài ở đó và nghỉ ngơi.

Vườn hoa nhỏ đang vào chớm thu, những bông hoa ngọc lan sắp tàn, còn thu hải đường lại nở rất rực rỡ, cảnh đẹp trước måt khiển cho tâm trạng của cô tốt nên rất nhiều.

Có chuyện gì vậy, sao lời Toàn Cơ vừa nói lại khiến trái tim đang bình lặng của cô lại trở nên đập nhanh như vậy.

Cô là người từ trước tới nay không bao giờ mưu mô.

Cô cũng không có tư cách gì để trách Mặc Tây Quyết, càng không có tư cách để nghi ngờ về cuộc sống sau này của cô. Mỗi bước chân lúc này, mặc dù rất gian nan, nhưng không phải là không có hi vọng.

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc bình tâm lại, đứng dậy trở lại lớp học.

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt cô, doạ cô sợ một trận. Chờ đến khi cô nhìn rõ, một người con trai đeo kính, trong tay đang cầm một quyển sổ và một chiếc bút ký, nụ cười rặng rỡ nói: "Xin hỏi bạn có phải là Uyển Cừ không?"

Ngôn Tiểu Nặc thấy mụn xuân trên mặt của anh ta, rồi lùi về phía sau gật đầu: “Là tôi đây "Đúng là cô rồi, tôi thích cô từ rất lâu rồi, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?" Nam sinh đưa quyển sổ và chiếc bút ký ra trước mặt cô.

Có chuyện gì vậy?

Mấy người bên cạnh càng ngày tụ hợp lại càng nhiều, nam sinh nữ sinh thấy cảnh này có chút hào hứng.

Ngôn Tiểu Nặc đành nhận lấy cây bút ký, chưa kịp ký tên thì chiếc bút bị giang lay.

Theo đó là một giọng nói lạnh lùng: "Để tôi ký cho cậu, cậu thấy sao?"

Ngoài Mặc Tây Quyết còn ai ở đây?

Nam sinh lập tức đúng người lại, lắp ba lấp bảp nói: "Mặc, Tổng giám đốc Mặc, Em còn có tiết học, em đi trước đây!" Nói xong nhanh chóng chạy đi. "Các người có chuyện gì sao?" Ánh mắt của Mặc Tây Quyết quét qua một lượt những người đang đứng xem.

Mọi người lập tức rời đi, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy một giọng nữ sinh thì thầm, Tổng giám đốc Mặc, đẹp trai thật đẩy.." "Thật ngưỡng mộ cô Uyển Cừ kia, có thể đứng gần anh ấy như vậy!" "Vợ à, anh cũng ở rất gần em mà." Một số nam sinh nói theo. "Cút!" Giọng của một nữ sinh giận dữ.

Mặc Tây Quyết vứt chiếc bút ký vào thùng rác, nhếch mày lên với cô: “Ưm cũng được nhiều người đón nhận nhỉ."

Ngôn Tiểu Nặc than một hơi dài, "Em thực sự không biết anh ta." Nói xong cô chuyển chủ đề, "Sao anh lại tới đây?" "Hiệu trưởng mời anh tới đây thương lượng một số việc." Mặc Tây Quyết điểm đạm trả lời. Ngôn Tiểu Nặc nhếch mày, “Mời sao?" cô quay lại nhìn, cô phát hiện xe của Mặc Tây Quyết đang đậu ở trước toà nhà dạy học, "Bàn bạc câu chuyện sao? Dựa vào thân phận của anh, lẽ nào không phải là hiệu trưởng nên đến gặp anh sao?" “Mới một buổi sáng không gặp, em lại càng thông minh ra rồi đấy" Ánh mắt của Mặc Tây Quyết léo lên sự tán dương.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa tin, “Lẽ nào ở sân thể thao rất lớn kia? Chúng em nên lập một đội ngũ sau đó cầm biểu ngữ đến cổng trường để nghênh đón anh sao?" "Biểu ngữ?" Mặc Tây Quyết cười lên một tiếng rồi lắc đầu, "Nếu mà như vậy anh đâu có cơ hội đối với em như thế này?"

Nói xong, anh bước về phía trước, hơi cúi đầu xuống. Ngôn Tiểu Nặc bị giật mình lập tức lùi về phía sau nhưng lại giẫm lên hòn đá bị treo chân một chút, đổ người sang một bên. Mặc Tây Quyết nhanh chóng đỡ lấy cô, hương thơm mát lạnh lan tới, cô ôm chặt lấy cổ anh. "Anh không ăn thịt em, em sợ như vậy làm gì?" Mặc Tây

Quyết củi đầu xuống nói một câu, rồi bế nàng công chúa của anh lên.

Mấy nữ sinh xung quanh thấy vậy la hét lên, "A a, Tổng giám đốc Mặc!" "Á, người mà anh ấy bế là... Ngôn Uyển Cừ sao?" "Trời ơi, Trời ơi, ôm công chúa! Ôm công chúa thật!”

Ngôn Tiểu Nặc vừa ngại vừa xấu hổ muốn chét, Mặc Tây Quyết bực mình vì tiếng la hét của mấy nữ sinh. Nhưng anh đối với nơi này lại không quen, buột miệng hỏi mấy người xung quanh, "Phòng y tế ở đâu?"

Lập tức mấy nữ sinh xung quanh cùng chỉ tay về một hướng, và đồng thanh kêu lên: "Phòng thứ hai ở phía bên tay trái của toà nhà D phía trước."

Đồng thanh như một hiệu lệnh trong quân đội. "Cảm ơn." Mặc Tây Quyết bỏ lại hai từ rồi bỏ đi. Một cô gái hai tay đang ôm vào lấy nhau, ánh mắt say sưa nhìn theo dá hình của Mặc Tây Quyết, giống như rơi vào giấc mộng không thể nào thoát ra.

Khi bóng hình của Mặc Tây Quyết đến đoạn rẽ rồi biến mất lúc này nữ sinh đó được mấy người khác bên cạnh vỗ vai, "Mau xem này, vừa nãy tôi chụp chộm được mấy bức ảnh, cô cũng ở trong bức ảnh của Mặc Tây Quyết!” “Á! Mau gửi cho tôi đi!" “Được, nhưng bài tập tuần này." "Tôi sẽ làm cho cô!"

Mặc Tây Quyết bước tới phòng y tế, bác sĩ thấy Mặc Tây Quyết tháng thừng ôm một cô gái bước vào, bị sợ hãi một phen, vội vàng đứng dậy, "Tổng giám đốc Mặc? Có gì cần giúp đỡ ạ?" "Chân cô ấy chị cheo rồi." Mặc Tây Quyết đặt cô xuống ghế, đứng bên cạnh cô như một sứ giả bảo vệ. "Vâng, vâng." Vị bác sĩ nhanh chóng đi kiểm tra vết thương của Ngôn Tiểu Nặc, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết, "Chi cho phép nhìn, không cho phép sờ vào."

Ngôn Tiểu Nặc đau đầu ôm trán, ánh mắt nhìn về hướng khác, cô hận viên đá đáng chết kia! Vị bác sĩ không dám nghĩ nhiều, chỉ hỏi Ngôn Tiểu Nặc: "Học sinh à, em thử động đây chân xem sao, có còn đau không?"

Ngôn Tiểu Nặc nghe lời rồi khẽ xoay chân cười nói: "Không đau nữa, chỉ là hiện tượng giả” “Thực sự không đau?" Mặc Tây Quyết có chút không tin cô. “Thật không đau nữa." Ngôn Tiểu Nặc thu chân về, đứng dậy bước đi hai bước, động tác như thường.

Mặc Tây Quyết gật đầu, bước ra khỏi phòng y tế, nhưng lại bị vô số nữ sinh bao vây xung quanh, những người nữ sinh đó nào là muốn chụp ảnh, nào là muốn ký tên, đều đang kêu lên đòi tìm Mặc Tây Quyết ký tên.

Sự lạnh lùng trong mắt anh bắt đầu ngưng tụ, vẫn chưa kịp phát tác thì hiệu trưởng và chủ nhiệm Thôi xuất hiện, mắng vào các nữ sinh, "Còn không mau lên lớp sao!”

Mặc dù là trường đại học, nhưng cái bóng hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa vẫn còn trong trái tim của những sinh viên này và mọi người vội vã giải tản. "Tổng giám đốc Mặc, tôi xin lỗi." Hiệu trưởng xin lỗi chân thành.

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc bước ra từ phòng y tế, vừa ngước mặt lên thì nhìn thấy hiệu trưởng và chủ nhiệm Thôi. Ngoài Mặc Tây Quyết ra tất cả mọi người đều có sắc mặt sợ hãi. "Cô không cẩn thận bị ngã trong hoa viên, tôi đi qua nên đưa cô ấy vào phòng y tế" Mặc Tây Quyết giải thích giúp cô, "Bây giờ đã không sao rồi."

Hiệu trưởng nhanh chóng nói: "Tổng giám đốc Mặc, học giả đã ở trong phòng hiệu trưởng đợi một hồi lâu rồi."

Ngôn Tiểu Nặc vừa trở lại lớp học trong lòng vừa nghĩ, chả trách hôm nay đích thân anh tới, hoá ra là học giả viện Hàn Lâm khoa học đến trường.

Nhưng sao lại không có ai biết vậy?

Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghĩ tiếp, mau chóng trở lại lớp học.

Cũng may vừa trở lại thì bắt đầu vào lớp, cô lẻn vào lớp từ cửa sau, giáo viên cũng đang quay lưng lên bảng.

Nguy hiểm quá.

Phó Cảnh Dao dùng tay ra hiệu cho cô rồi viết 4 chữ: “Có chuyện gì vậy?"

Ngôn Tiểu Nặc đáp lại 4 chữ, "Chỉ là tai nạn."

Phó Cảnh Dao lại viết tiếp, "Cô đã trở thành giấc mơ của nhiều nữ sinh rồi."

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, rất hối hận vì đã tới hoa viên.

Sau khi tan học, cô đang chuẩn bị thu dọn đồ đặc rồi mau chóng rời đi, cô vừa thu dọn xong thì chủ nhiệm Thôi đến tìm cô, "Em đi theo cô một chút."

Lại có việc gì nữa đây! "Vâng" Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, cầm lấy túi xách lên và đi theo chủ nhiệm Thôi.

Cô và chủ nhiện Thôi đi cùng nhau, dường như không có ánh mắt "quan tâm tới cô, cô hỏi nhỏ: “Chủ nhiệm Thôi, chúng ta đang đi đâu vây?" "Học giả muốn gặp em" Chủ nhiệm Thôi điềm đạm nó, "Chân đỡ chưa?" "Rồi a." Ngôn Tiểu Nặc trả lời nhỏ nhẹ.

Chủ nhiệm Thôi không nói gì nữa, dẫn cô đến văn phòng của hiệu trưởng.

Học giả muốn gặp cô, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc trực tiếp với một người cao cấp trong lĩnh vực học thuật như vậy, thực sự có thấy rất hồi hộp.

Mặc Tây Quyết cũng không báo trước với cô, chút nữa nếu có biểu hiện không tốt thì làm sao.

Cô đang suy nghĩ mông lung thì văn phòng của hiệu trưởng ngay trước mặt.

Trước khi cô bước vào thì chủ nhiệm Thôi bước vào trước, cười và nói: "Ngôn Uyển Cừ tới rồi." Ngôn Tiểu Nặc thấy một ông già tốt bụng hiền từ lại biết cách chăm sóc tốt cho bản thân đang nhìn cô và cười rất thân thiện, khiến cho sự hồi hộp ban đầu trở lên thoải mái hơn nhiều. Cô nở ra một nụ cười xinh đẹp, bước qua và cúi đầu 90 độ cung kính, âm thanh trong trẻo: "Cháu chào học giả ạ, cháu là Ngôn Uyển Cừ” "Được." Học giả gật đầu với một nụ cười, hiện lên vẻ hài lòng, "Một cô gái rất thông minh" "Ông quá khen rồi ạ." Cô cười khiêm tốn, ánh mắt bất giác nhìn sang Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết đang cười nhìn cô khiến cô nhất thời không mở mắt ra.

Trưởng khoa ở bên cạnh đang vui mừng, “Người học giả muốn gặp đương nhiên là rất ưu tú rồi, không thì sao lại có vinh dự gặp riêng như thế này chứ?" Học giả chỉ gật đầu, cười nhìn cô, cũng không nói lý do gặp cô làm gì.

Ngôn Tieu Nặc đành phối hợp đứng bên cạnh cười theo, lẽ nào cô lại đi hỏi học giả tìm cô có việc gì sao?

Lúc này Mặc Tây Quyết đã cứu lấy cô, "Ông Phó, ông tới đây không gặp cháu gái của ông mà gặp cô ấy làm gì vậy?” Ông Phó? Cái gì đang xảy ra vậy?

Ngôn Tiểu Nặc không thể không lộ ra vẻ ngạc nhiên, Phó học giả cười càng ân cần hơn, "Đứa cháu gái đó của tôi, gặp rồi chưa biết chừng sẽ làm mất mặt trước các vị ở đây, gia đình có một bữa tiệc nhỏ, cháu gái, cháu cũng đi cùng nhé." “Cháu sao?” Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy kinh ngạc hơn, "Cháu có thể đi được sao?" "Đương nhiên là có thể đi được rồi." Phó học giả cười đáp, “Nghe nói đua cháu gái của ta rất hợp với cháu, rất được, rất được."

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thấy ông trở nên thân thiện rất nhiều, cười và gật đầu, "Vâng, cháu chỉ sợ không hiểu quy tắc nhà họ Phó thôi a." "Dù không hiểu quy tắc cũng giỏi hơn đứa cháu gái của ta rất nhiều rồi." Phó học giả cười rất tự hài lòng.

Cô thấy Phó Cảnh Dao thật là hạnh phúc, có một gia cảnh tốt như vậy. “Phó Cảnh Dao tốt bụng thẳng thắn, tốt hơn cháu rất nhiều." Ngôn Tiểu Nặc đồng thời khiêm tốn tiện khen Phó Cảnh Dao một hồi. “Được, được, vậy chúng ta không làm phiền nữa." Phó học giá cười và chào tạm biệt hiệu trưởng và chủ nhiệm Thôi, rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết, "Cùng tới nhé!

Cái gì? Mặc Tây Quyết cũng đi?

Mặc Tây Quyết đi trước mặt cô rất tự nhiên, cô bước nhanh hai bước thì kịp anh, thì thầm với anh: “Anh cũng đi sao?" “Đương nhiên” Giọng nói rất hiển nhiên của Mặc Tây Quyết. "Không phải chứ?” Ngôn Tiểu Nặc lại càng nói nhỏ hơn. "Nếu không vì ông nội của Phó Cảnh Thâm tới chẳng nhẽ anh lại tự nhiên chạy đến đây sao Mặc Tây Quyết đã giải quyết xong nghi ngờ trước đó của cô,

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu ra.

Có thể do ông Phó này rất thích khiêm tốn, ngay cả cháu gái của mình cũng tránh mặt, Mặc Tây Quyết khiêm tốn đến trước thực sự là đúng đắn.

Nhưng bực bội cả một buổi sáng muốn khiếm tốn cũng không thể khiêm tốn được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi