TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1021:

 

Hình Nhất Phàm đưa tin nhắn trên điện thoại cho cô xem, Bạch Hạ tháy cô đã gửi cho anh sáu nghìn, nhưng mà dãy | số dài như số chứng minh nhân dân ở đằng sau là gì vậy?

 

Là tiền sao?

 

Bạch Hạ không khỏi bị doạ cho hét hồn, cô vẫn chưa kịp đếm xem số dư của anh có bao nhiêu số không thì Hình Nhất Phàm đã lây lại điện thoại.

 

Tim Bạch Hạ như thát lại vài giây. Trời ạ! Anh có nhiều tiền như vậy ạ?

 

Hình Nhất Phàm cũng nhận ra cô đã phát hiện ra số dư tài khoản của mình, nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, anh nhếch môi nói: “Có muốn trộm của tôi một ít không?”

 

Bạch Hạ phì cười, nhướng mày lên nói: “Muốn chứ? Đêm khuya nào đó, tôi sẽ nhân lúc anh ngủ, đến nhà anh trộm!”

 

Khóe miệng Hình Nhất Phàm khẽ nhếch lên: “Rất hoan nghênh.”

 

Bạch Hạ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, bỗng lại trở nên nghiêm túc: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết anh rất giàu có, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật.”

 

Tâm trạng Hình Nhất Phàm không tệ, người phụ nữ này nếu như đã biết anh rất giàu có, chẳng lẽ cô không có suy nghĩ gì sao?

 

*“Đoá Đoá đâu rồi?” Bạch Hạ đột nhiên phát hiện Đoá Đoá đang chơi trên bãi cỏ không thầy đâu nữa.

 

Hình Nhất Phàm cũng đứng bật dậy, lo lắng nhìn xung quanh, thấy Đoá Đoá đang đuổi theo một chiếc lá bị gió cuốn bay, chạy xa đến cả máy trăm mét.

 

“Ở đằng kia! Để tôi đi bồng nó về.” Bạch Hạ nói xong thì bóng dáng mảnh khảnh của cô đã liền chạy tới.

 

Hình Nhất Phàm đứng thưởng thức dáng vẻ chạy đi của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu sáng, lúc cô chạy đi chiếc váy dài phấp phới xinh đẹp, mái tóc dài bồng bềnh tung bay trong gió, bóng lưng này của cô nếu được quay thêm hiệu ứng slow motion vậy thì nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.

 

Một lúc sau, Bạch Hạ đã ôm Đoá Đoá trở lại, cô đứng trước mặt Hình Nhất Phàm thở dốc, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô hoàn toàn không biết dáng vẻ này của cô đứng trước một người đàn ông thì anh ta sẽ có phản ứng như: thế nào.

 

“Đứa nhỏ này, không được chạy đi mắt nữa đâu, con chạy đi mất nữa thì mẹ con sẽ đau lòng chết đấy.” Bạch Tiểu Thuần vỗ nhẹ lên đầu Đoá Đoá dạy dỗ.

 

Hình Nhất Phàm cũng đưa tay ra muốn sờ Đoá Đoá, lúc này lại đụng phải tay của Bạch Hạ, Bạch Hạ ngượng ngùng rụt tay lại, đưa Đoá Đoá vào lòng anh: “Tôi về làm việc đã, giao nó lại cho anh đấy.”

 

Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá trở lại, nhưng anh có chút không nỡ để cô rời đi, anh thấp giọng gọi cô lại: “Buồi trưa có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”

 

Bạch Hạ vừa đi vài bước, nghe thấy vậy liền vui vẻ quay đầu hỏi: “Được sao? Tôi có thể đến nhà anh ăn cơm sao?”

 

“Thế bình thường cô ở nhà thì giải quyết thế nào?” Hình Nhất Phàm khó hiểu hỏi.

 

“Tôi sẽ nấu một ít mì đơn giản! Tôi giỏi nấu mì gói nhất đấy.” Bạch Hạ cười lộ ra một hàng răng trắng, như thẻ rất đắc ý.

 

Hình Nhất Phàm không nói nên lời, cô bình thường ăn như vậy sao? Chẳng trách dáng vẻ như bị thiếu chất dinh dưỡng thế kia.

 

“Mười một giờ rưỡi sang nhà tôi.” Hình Nhất Phàm nhắc nhở, sau đó ôm Đoá Đoá, nhặt sách lên đi về phía nhà mình.

 

“Ừm! Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.” Bạch Hạ sau lưng cười tươi đáp lại.

 

Bạch Hạ nhìn theo bóng lưng của Hình Nhất Phàm, ánh mắt đầy cảm kích, nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, anh vừa hung dữ lại vừa lạnh lùng, nhưng không ngờ anh lại rất tốt bụng.

 

Bạch Hạ trở về là do chuyện nộp bản thảo, tổng biên tập của cô quả nhiên rất thích cốt truyện mới của cô, khen ngợi cô một hồi lâu, bảo cô tiếp tục vẽ như thế này, rất có triển vọng. Bách Hạ cũng quyết định sẽ ghi chép lại, đợi một ngày nào đó, nhận được tiền nhuận bút cô còn phải mời Hình Nhất Phàm ăn một bữa thịnh soạn, bởi vì anh đã cung cấp cho cô một tư liệu về nam chính tốt như vậy.

 

Có điều, cô sẽ không nói cho anh biết cô đã bí mật vẽ truyện tranh về anh, còn ghi chép lại cuộc sống của họ.

 

Mười một rưỡi, Bạch Hạ chuẩn đi sang nhà Hình Nhất Phàm, vừa đi được nửa đường thì nhận được điện thoại từ ba mình. Trợ lý của Bạch Thế Trạch đã tìm được cho cô một ngôi nhà có ba phòng ngủ, hai phòng khách. Buỏi chiều trợ lý sẽ đến, đưa cô đi xem. Nếu cô quyết được thì sẽ lập tức mua luôn.

 

Bạch Hạ đồng ý, tuy rằng cô mua xong cũng sẽ không ở, nhưng nó vẫn đứng tên của cô, tốt nhất là có thể chọc cho.

 

Diệp Giai Mị tức giận.

 

Bạch Hạ ngồi trên ghế sofa của Hình Nhát Phàm, đôi mắt không kiềm được liếc nhìn người đàn ông đang nấu ăn trong bếp.

 

Đường sống lưng của anh có hình dáng hoàn hảo, đôi chân của anh dài một cách bắt hợp lý, làm thế nào mà anh có thể có tỷ lệ cơ thể cân đối như vậy chứ?

 

Bạch Hạ tắm tắc khen, đồng thời không khỏi nghĩ, người phụ nữ trở thành vợ của Hình Nhất Phàm trong tương lai thật may mắn!

 

Có một người đàn ông có thể vào bếp, không cần nói cũng biết là hạnh phúc biết bao!

 

Buổi trưa hôm nay Hình Nhất Phàm nấu món tây, bò bít tết, phối với mì ý thơm phức. Bạch Hạ trong phòng khách chỉ mới ngửi được mùi hương đó đã cảm giác thèm nhỏ dãi.

 

Không cần biết người vợ tương lai của anh là ai, nhưng hiện tại, cô chính là người phụ nữ được hưởng thụ phúc phần này!

 

Hình Nhất Phàm mang bò bít tết ra, Bạch Hạ cũng đến giúp mang salad trái cây và một số món ăn phụ ra, cô khen ngợi nói: “Hình thiếu gia, tài nấu nướng của anh có thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao rồi đấy!”

 

Hình Nhất Phàm cũng không có ý kiến gì nói: “Đương nhiên.”

 

Bạch Hạ bật cười, anh thật sự không cần phải khiêm tốn, bởi vì anh thật sự có trình độ như vậy.

 

Sau khi ăn trưa xong, khoảng hai giờ trưa, Bạch Hạ vẫn đang chơi cùng với Đoá Đoá trong vườn nhà Hình Nhất Phàm thì nhận được điện thoại từ trợ lý của Bạch Thê Trạch, anh ta đã đến để đón Bạch Hạ rồi.

 

Bạch Hạ bước vào phòng khách, nói với người đàn ông đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha: “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, cảm ơn bữa trưa của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi