TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1043:

 

Lúc này Bạch Hạ, thực sự không hi vọng Hình Nhất Phàm đến, bởi vì mưa lớn như vậy đi đường cũng không an toàn!

 

Lúc này, lại có 1 chiếc xe buýt đến, một nhóm người đi xuống, đồng thời không ngừng có người đang tránh mưa để đi lên xe buýt, vị trí của Bạch Hạ đã gần ra đến ngoài trạm xe rồi. Cô đã cảm nhận được đẳng sau lưng có chút lạnh.

 

Dưới bãi để xe của một công ty cách siêu thị không xa, một chiếc xe việt dã màu đen lao thẳng về phía siêu thị, giống như một con dao sắc bén cắt ngang màn mưa.

 

Ánh mắt của Hình Nhất Phàm kiên định híp lại, khi ánh mắt của anh lướt qua một trạm xe buýt ở bên cạnh, đám người đứng tránh mưa ở đó dày đặc như vậy, anh không khỏi nghĩ đến Bạch Hạ cũng ở trong đó, cô ăn mặc mỏng manh như thế, lúc này chắc cũng bị nước mưa xối cho ướt sũng rồi.

 

Lúc này Bạch Hạ thật sự cũng đã bị ướt đẫm, lúc này đột nhiên có một bác gái dắt theo một đứa trẻ chen vào, Bạch Hạ cũng không muốn tranh giành vị trí này nữa, cô lùi lại một bước, để chỗ tránh mưa nho nhỏ lại cho bác gái và đứa bé, mà cô thì cầm một cái túi quần áo lên che đầu.

 

Mấy xe taxi ở bên cạnh cũng không dừng lại, chắc là cũng không muốn nhận thêm khách vào lúc này nữa!

 

Xung quanh trạm xe buýt này rất là thoáng, cách siêu thị cũng rất xa, cho dù là đi đâu, chỉ cần đi bộ một lúc, thì sẽ ướt như chột lụt, bởi vì cơn mưa này quá lớn.

 

Lớn đến mức giống như trên đình đầu có một thác nước đang đổ xuống vậy.

 

Mặt đất cũng có một mảnh nước đọng, đúng lúc này, một chiếc xe con không để ý đến người ở trạm xe buýt, lao qua, làm bắt tung tóe chỗ nước đọng đấy lên tất cả mọi người, mà Bạch Hạ cũng trở thành một thành viên trong những người xui xẻo ấy.

 

Quần áo trên người cô cũng sắp vắt ra nước được, trong một loạt tiếng mắng chửi, đôi mắt bị mưa che mờ của cô nhìn về phía con đường bên kia.

 

Cô đang chờ chiếc xe của Hình Nhất Phàm, cô có một suy.

 

nghĩ kiên định là anh sẽ đến. Mưa to như vậy, tại sao anh cứ nhất định phải đến chứ?

 

Bạch Hạ chờ mười mấy phút, thật ra, để cô đợi bao lâu cũng được chỉ cần anh đến, cô cũng sẽ đứng đây dầm mưa chờ anh.

 

Hai mươi phút trôi qua, rốt cục, trong những chiếc xe đèn pha sáng rọi kia, đột nhiên có một chiếc xe việt dã màu đèn vô cùng bá đạo lao về phía này, thân xe màu đen, trông vô cùng cao quý thu hút, đèn pha sáng rọi kia giống như đôi mắt của ác quỷ vậy.

 

Mặc dù nhìn không rõ loại xe, nhưng Bạch Hạ có một loại khẳng định, đó là xe của Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm xuyên qua cần gạt mưa đang điên cuồng gạt mưa kia nhìn thấy đám người đang chen chúc trong trạm xe buýt kia, mà lúc này, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng dầm mưa kia.

 

Đỉnh đầu của cô nâng cái cái túi, cả người đều lộ ở dưới cơn mưa, nhưng ánh anh lại nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của cô khi nhìn về phía anh, Bạch Hạ vẫy vẫy tay ra hiệu với anh.

 

Hình Nhất Phàm vẫn không dừng ở trước trạm xe buýt, anh lái xe đi về phía trước 5 mét mới dừng lại, lúc này, anh không kịp tìm ô, cầm lấy áo khoác ngoài ở bên cạnh đẩy cửa xe xuông.

 

Thân ảnh cao lớn của anh bước vào trong màn mưa, anh ôm thật chặt áo khoác ngoài đi đến, khiến cho áo sơ mi tối màu của anh ngay lập tức ướt hết.

 

Lúc này trong lòng Bạch Hạ cảm động đến muốn khóc, nhìn người đàn ông ướt đẫm đang lao nhanh về phía cô, cô cũng nhanh chóng lao về phía anh, mặc dù chỉ cách nhau có 5 mét.

 

Nhưng ở trong màn mưa lạnh giá, khoảng cách đó đã là rất xa rồi.

 

“Hình Nhất Phàm…” Bạch Hạ kêu tên của anh, bởi vì lo lắng quần áo của anh bị ướt.

 

Mà ngay lúc hai người lại gần nhau, Hình Nhất Phàm cầm lấy áo khoác ngoài ôm ở trong ngực giương lên, che lên đầu cô, cánh tay rắn chắc của anh rất tự nhiên ôm lấy, đưa cô toàn thân ướt sũng lên ghế ở bên cạnh lái xe.

 

Giày của Bạch Hạ cũng đã ướt, nước vào hết cả giày rôi mà cô cũng không để ý.

 

Hình Nhất Phàm mở ghế phụ kéo cô ngồi vào, túi quần áo trong tay Bạch Hạ cũng bị anh để vào trong cốp xe.

 

Lúc mà cửa vừa đóng lại, ánh mắt của Bạch Hạ nhìn anh vòng từ đằng sau xe đi vào ghế lái.

 

Mà lúc này, toàn thân Hình Nhất Phàm cũng đang nhỏ nước, một đầu tóc đen được chỉnh lý gọn gàng, cũng bị mưa ướt đến dính chặt vào trán, khuôn mặt cũng tràn đầy nước mưa.

 

“Nhanh lau nước mưa đi.” Bạch Hạ rút giấy ra, thử lau mặt cho anh.

 

Hình Nhất Phàm ngắng đầu nhìn cô ngay cả chính mình cũng không kịp lau, liền đi lau mặt cho anh, anh cầm lấy cổ tay cô nói: “Lau cho cô trước đi.”

 

Nói xong, anh người đến, giúp cô cài dây an toàn, sau khi tự mình cài dây an toàn, liền đạp ga đi về phía khu chung cư của bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi