TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 107: Anh bá đạo tặng quà

“Anh…anh làm gì thế?” Đường Tư Vũ
nhìn anh chằm chằm, muốn tức điên,
người đàn ông này có biết tôn trọng người

khác là như thế nào không?

Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Đừng lo, tôi
mặc quần lót bên dưới rồi.” Nói xong, anh
kéo mạnh chiếc khăn tắm xuống, lộ ra
chiếc quần lót hình viên đạn màu đen.

tam

Đường Tư Vũ vội vàng “a” lên một tiếng,
che mắt lại: “Anh có thể mặc đồ ngủ vào

rồi hãng qua đây được không?”

“Thật không may, tất cả đồ ngủ của tôi đã
được đem đi giặt khô rồi.” Hình Liệt Hàn
thuận miệng nói, hơn nữa, anh không sợ

tìm không ra lý do.

Đường Tư Vũ nhìn qua kẽ tay, quả nhiên
anh đang mặc quần lót, nhưng vẫn rất
ngang ngược, cô nghiến răng nói: “Tôi

không tin!”

“Tùy em tin hay không tin! Dù sao đêm
này tôi cũng để như này đi ngủ.” Nói xong,
anh mở cửa phòng của cô, thân hình cao

lớn bước vào.

Phía sau, ánh mắt của Đường Tư Vũ vẫn
dõi theo bóng hình anh, chỉ là nhìn từ phía
sau thôi, dáng của người đàn ông này có

cần phải hoàn mỹ như vậy không.

Tấm lưng thẳng tắp tràn đầy khí chất
hoang dã, Hình Liệt Hàn dường như biết

cô đang nhìn mình, anh không ngần ngại

quay người lại.

Con ngươi của Đường Tư Vũ lại mở to,
mái tóc đen của anh vẫn còn ướt, vài giọt
nước tinh nghịch nhỏ từ ngọn tóc xuống
trán, rồi dọc theo sống mũi cao cao, rơi
xuống chiếc cằm xinh đẹp, và…yết hầu

gợi cảm.

Xuống một chút nữa, bộ ngực cường
tráng của người đàn ông và từng múi cơ
bụng toát lên vẻ quyến rũ nam tính,

đường nét của nhân ngư…

Chết tiệt, thân hình của người đàn ông

này thật sự quá hoàn hảo.

“Nhìn đủ chưa? Không phải lo, em không
những có thể nhìn, tôi còn cho em chạm

vào nữa đấy.” Hình Liệt Hàn khế cười,

trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của

anh làm người ta muốn rụng trứng.

Đường Tư Vũ nhanh chóng đảo mắt, hít
thở nhưng không biết vì sao có chút bối

rồi.

“Nhìn thấy cái chăn kia không? Anh ngủ ở
bên kia, người không được qua vượt qua
chăn đâu đấy.” Đường Tư Vũ ra lệnh.

Hình Liệt Hàn nhìn chiếc chăn và hừ một
tiếng: “Dáng tôi cao như vậy, em nghĩ tôi

có thể không vượt à?”

“Anh cố gắng đừng vượt qua.” Đường Tư

Vũ ra lệnh.

Hình Liệt Hàn đành phải ậm ờ chấp nhận:

“Vậy thì tôi sẽ có gắng hết sức.” Nói xong,

anh gối đầu lên tay mình, nằm xuống.

Người đàn ông nằm xuống càng thần thái
hơn, ánh đèn còn trải ra một lớp màu
vàng kim, giống như một kiệt tác do chính
Chúa vẽ nên, khiến phụ nữ muốn phạm

tội.

Đường Tư Vũ thậm chí không thèm nhìn
lại lần thứ hai, bởi vì nhịp tim của cô đã

rất hỗn loạn rồi.

Bất giác đã 9 giờ 30 phút, Đường Tư Vũ
nuốt nước bọt: “Tôi đói, tôi muốn ăn cái gì
đó.”

Hình Liệt Hàn lập tức cong môi cười: “Ăn
tôi đi.”

Đường Tư Vũ lập tức trừng mắt nhìn anh:

“Anh ngủ đi.”

“Vừa hay tôi cũng đói, hay là, em nấu cho

cả tôi nữa đi!”

“Trừ khi anh mặc quần áo vào.” Đường
Tư Vũ không chịu nồi, một người đàn ông
gần như khỏa thân đang làm loạn ngay

trong nhà cô.

“Được rồi!” Hình Liệt Hàn chỉ có thể đồng

ý.

Khi Đường Tư Vũ vào bếp nấu mì, Hình
Liệt Hàn đã trở về phòng anh, anh thản
nhiên mặc một chiếc áo sơ mi đen ở trên
và quần âu bên dưới, chiếc áo sơ mi cố
tình cài đến cúc thứ tư, để lộ ra cơ ngực

cuồn cuộn của anh.

Người đàn ông này đêm nay lúc nào cũng

toát ra sức hấp dẫn cả.

Đường Tư Vũ nhanh chóng nấu mì đem
ra, tương đối dễ tiêu, chỉ bỏ vào có vài lá
bắp cải, lấy tương ớt thường mua ra, chỉ

ăn như vậy thôi.

Hình Liệt Hàn ngồi đối diện với cô cũng
không có gì là không thích, cầm đũa lên
và bắt đầu ăn, anh cắn một miếng rồi hỏi
cô gái đối diện: “Chuyện của em gái em,
em định giải quyết như nào?”

“Xử lí cảnh cáo.” Đường Tư Vũ đáp lại.

“Chỉ vậy thôi? Quá dễ dàng với cô ta rồi.”

“Vậy thì anh muốn như nào?” Đường Tư

Vũ ngắng đầu nhìn anh.

Một sự lạnh lùng thoáng qua trên mặt
Hình Liệt Hàn: “Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ trả

lại gấp đôi, khiến cô ta mát hết thể diện.”

“Để cho hai cô con gái của cha tôi xâu xé
nhau trên mạng và làm bế mặt gia đình
à?” Đường Tư Vũ không đồng ý, vì điều
đó làm mắt thể diện gia đình họ Đường.

Hình Liệt Hàn không khỏi cứng họng, anh
đã quên cô gái này vẫn là một đứa con
gái hiếu thảo và ngoan ngoãn, Đường Y Y
quả thực rất quá đáng, nhưng cô vẫn

muốn bảo vệ thể diện của gia tộc trước.

“Cha em vẫn không biết tôi là cha của
Tiểu Hi à?” Hình Liệt Hàn thầm nghĩ,

nhưng đây là điều đáng để khoe mà, và

cô nên nói với gia đình mình.

Đường Tư Vũ lắc đầu: “Tôi không nói cho

cha tôi biết, để sau hãng nói!”

Hình Liệt Hàn sắc mặt có chút không vui:
“Cái gì? Chê tôi không có bản lĩnh à?”

“Không, tôi sợ cha tôi biết được năm năm
trước anh đã cưỡng ép tôi, ông ấy sẽ
dùng dao chém anh.” Đường Tư Vũ cười
khẩy.

Hình Liệt Hàn ngay lập tức nghẹn họng,
khuôn mặt tuần tú của anh đơ ra vài giây:
“Vậy sau này em định giới thiệu tôi thế

nào?”

“Thuận theo tự nhiên thôi. Họ sẽ biết khi

nào họ cần biết.” Đường Tư Vũ không ép

buộc.

Hình Liệt Hàn chán nản ăn mì, nghĩ đến
việc hôm nay cô và Mộ Phi ở cùng nhau,
tâm trí vẫn cảm thấy không thoải mái:
“Sao em lại ngồi xe của Mộ Phi về? Xe

của em đâu?”

“Ở nhà tôi, hỏng rồi!”

“Bị hỏng à? Hay em cố tình muốn ngồi xe

của hắn?” Hình Liệt Hàn hừ một tiếng.

“Thật sự là hỏng rồi mà.” Đường Tư Vũ

không thích anh luôn nghỉ ngờ cô.

“Được rồi! Ngày mai tôi sẽ đưa xe cho
em. Xe thể thao thì sao? Màu đỏ hay
trắng?” Hình Liệt Hàn hỏi một cách tự

nhiên như thể đang trò chuyện, vẫn tao

nhã cuộn mì bỏ vào miệng.

Đường Tư Vũ vừa ăn mì vừa nhìn người
đàn ông đối diện, một lúc sau mới lắc đầu

từ chối: “Tôi không cần.”

Hình Liệt Hàn sợ cô từ chối, không ngờ cô
thật sự không muốn nhưng nếu nhận lời

thì thật sự mất đi cá tính của cô.

“Em nghĩ nhiều rồi, sau này con trai tôi
chẳng lẽ không cần ngồi xe cùng em? Tôi
đưa xe cho em, không phải cho em mà là
cho con trai tôi. Ngày mai theo tôi đi chọn
một chiếc xe dự phòng.” Hình Liệt Hàn ra

lệnh.

Đường Tư Vũ biết nếu cô muốn, anh nhất

định sẽ đưa, nhưng cô không cần.

“Không cần đâu! Ngày mai tôi nhờ người
sửa xe là được rồi.” Đường Tư Vũ lại từ

chối.

Hình Liệt Hàn ngừng ăn mì, anh nhìn cô
bằng ánh mắt lạnh lùng: “Em đang có tình
chống lại tôi sao? Nếu Mộ Phi đưa cho
em, em sẽ nhận luôn đúng không? Còn tôi
đưa một cái gì đó, em cứ như là tôi muốn

cái mạng của em vậy.”

“Anh ta đưa cho tôi cái gì?” Đường Tư Vũ

nheo mắt hỏi.

“Lần trước hắn cho em trái cây.” Anh
không quên lần trước Mộ Phi đến, đã đặt
lên bàn của cô vài túi hoa quả.

Đường Tư Vũ không nói nên lời nhìn anh:

“Hoa quả với xe thể thao? Có thể so sánh

sao?”

“Tại sao không? Không phải tất cả đều
đưa cho em à?” Hình Liệt Hàn nói với vẻ

hùng hồn.

Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm vào đôi
mắt nghiêm túc và sâu thẳm của anh, cô
đột nhiên trở nên hả hê, cô chống một
bên mặt, ánh mắt vừa nguy hiểm vừa
cười châm biếm, đôi môi hồng nhếch lên:
“Hình Liệt Hàn, tôi khuyên anh đừng có
mà yêu tôi. Nếu không, anh sẽ chỉ tự

chuốc lấy đau khổ mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi