TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Bạch Hạ cũng không muốn lái xe, đúng lúc gần đây có tiệm ăn, cô dẫn Hình Nhất Phàm cùng nhau qua đó, tật xấu kén chọn của anh cũng đã thay đổi, chỉ cần là quán ăn cô chọn anh đều sẽ ăn.

 

Có điều, Bạch Hạ cũng không tiết kiệm gì, cô đưa anh đến một nhà hàng cao cấp.

 

Sau khi gọi món xong, đôi mắt to của Bạch Hạ có chút ngượng ngùng nhìn anh cười: “Hình Nhất Phàm, tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ.”

 

Hình Nhất Phàm cằm cốc trà nhướng mày nhìn cô: “Có chuyện gì?”

 

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chính là muốn nhờ anh thuận tiện giúp một chút.” Bạch Hạ có chút lúng túng nói.

 

*Nói đi!” Hình Nhất Phàm ngược lại hiếu kỳ.

 

“Là thế này, hôm nay ba tôi hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, ông ấy dẫn theo Tạ thiếu gia, tôi biết là ông ấy muốn tác hợp cho tôi và anh ta, nhưng anh ta không phải kiểu tôi thích, tôi cũng không muốn làm lỡ anh ta.” Bạch Hạ chỉ đành đem mọi chuyện kẻ lại một lượt.

 

Hình Nhất Phàm vừa nghe thấy cô lại đi gặp thiếu gia nhà họ Tạ kia, đáy mắt anh hiện lên vẻ phức tạp, anh mở miệng nói: “Sau đó thì sao?”

 

Hai tai của Bạch Hạ ửng đỏ có chút xáu hỗ nói: “Sau đó, tôi đã nói dối, tôi nói với họ là tôi có bạn trai rồi, bởi vì ba tôi đột nhiên hỏi quan hệ giữa tôi và anh, nên tôi liền nói anh là bạn trai của tôi.”

 

Nói xong Bạch Hạ cụp mắt xuống, vẻ mặt không dám nhìn anh, rầu rĩ hỏi: “Anh sẽ không tức giận đâu chứ?”

 

Bởi vì cô cúi đầu xuống, nên nào có thể nhìn thấy đáy mắt người đàn ông đối diện đang hiện lên ý cười?

 

*Cô muốn tôi đóng giả làm bạn trai cô sao?” Hình Nhất Phàm nhịn cười, nghiêm túc hỏi.

 

Bạch Hạ lập tức ngẳắng đầu rồi gật đầu mạnh: “Đúng vậy, ba tôi nói thứ bảy tuần này dẫn anh về nhà ăn một bữa cơm, anh có đồng ý đi cùng tôi một chuyến hay không?”

 

“Giúp cô có ích gì không?” Hình Nhất Phàm cảm thấy phải nhân cơ hội này đòi một chút lợi ích từ cô.

 

Bạch Hạ chớp mắt, sau đó suy nghĩ một hồi: “Tôi có thể mời anh ăn cơm.”

 

Hình Nhất Phàm không muốn ăn vài bữa cơm là cho qua chuyện, anh lắc đầu nói: “Ăn cơm thì thôi đi.”

 

“Hả, vậy anh nói đi! Anh muốn tôi làm gì? Chỉ cần anh đồng ý cùng tôi về nhà ứng phó với gia đình, anh bảo tôi làm gì cũng được.” Lúc này Bạch Hạ thực sự cầu cứu anh.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi bắt được ý trong câu nói cuối cùng của cô: “Làm gì cũng được sao?”

 

Giọng nói của anh có một chút mơ hồ.

 

Bạch Hạ nghe ra được nhanh chóng đỏ bừng mặt: “Anh…

 

anh nghĩ đi đâu đây?”

 

Hình Nhất Phàm bật cười, cảm giác trêu chọc cô quả thực không tồi: ‘Được rồi! Tôi đồng ý cùng cô về nhà, cô cứ nợ ân tình của tôi trước đi đã!”

 

Rõ ràng là anh rất vui, nhưng anh lại muốn Bạch Hạ nợ mình ân tình, trong nội tâm Hình Nhất Phàm có một mặt đen tối.

 

Bạch Hạ còn ngây ngốc mà vui vẻ: “Thật sao? Anh thật sự nguyện ý cùng tôi về nhà sao?”

 

“Cô yên tâm, tôi sẽ diễn tốt vai bạn trai cô một cách hoàn hảo.” Hình Nhất Phàm cong môi cười.

 

Bạch Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy thì có thể ứng phó được với ba cô rồi.

 

Một lý do khác khiến Hình Nhát Phàm vui vẻ là Bạch Hạ lại từ chối người đàn ông khác theo đuổi một cách thông minh như vậy.

 

“Nói trước rồi đó! Anh không được đổi ý đâu đấy!” Bạch Hạ còn lo anh sẽ đổi ý.

 

“Vậy tôi cũng có một việc nữa, nếu như cô để tôi đóng giả làm bạn trai cô, vậy có phải là cô cũng nên giả làm bạn gái tôi hay không?” Hình Nhất Phàm hỏi ngược lại cô.

 

Bạch Hạ lập tức gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy, nhất định sẽ có gắng diễn thật tốt.”

 

Hình Nhất Phàm cũng vừa lòng, hôm nay là thứ năm, vẫn còn hai ngày nữa.

 

Ăn cơm xong về nhà, Bạch Hạ đi dưới ánh đèn đường bao phủ, tâm trạng cô cũng không tồi, Hình Nhất Phàm ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng có người đi qua anh sẽ đưa tay ra tự nhiên dắt tay cô, kéo cô để tránh sự đụng chạm.

 

Cảm giác này không phải là giống với đôi tình nhân hay sao?

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đi về đến tiểu khu, Bạch Hạ nghĩ đến công việc của anh, sợ anh quá mệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi