TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1122:

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi, cô nghĩ một lát rồi bảo: “Gọi cho cậu ấy, ngày khác đi.”

 

“Vâng.” Hứa Mẫn về chỗ, cầm điện thoại ra khỏi phòng hội nghị.

 

Cô gọi số điện thoại của Lam Thiên Thần.

 

Nhưng không biết lúc điện thoại vang lên, Lam Thiên Thần đang xem ít tài liệu, trong lúc liếc qua, anh nhìn thấy số lạ, lập tức nghe: “Alo, xin chào.”

 

“Ừm, chào anh, xin hỏi là Lam Thiên Thần tiên sinh à?”

 

“Là tôi.”

 

“Chào anh, tôi là trợ lý của Bùi Nguyệt Hoàng tiểu thư, là như vậy, vì tối nay chị ấy có họp nên có thể sẽ trễ bữa tối.

 

Ý chị ấy là hôm khác sẽ hẹn anh dùng bữa, vô cùng xin lỗi.

 

Lam Thiên Thần cầm điện thoại, không ngờ lại bị cho leo cây.

 

“Lúc nào thì cô ấy họp xong?” Lam Thiên Thần không muốn đổi ngày, dù sao anh cũng chờ tới giờ rồi.

 

“Chậc, đại khái phải tầm bảy giờ rưỡi tám giờ.” Hứa Mẫn chỉ phỏng chừng.

 

“Vậy cô nói với cô ấy, tôi đợi.” Lam Thiên Thần cố chấp bảo.

 

“Hả? Anh phải chờ thật ạ?” Hứa Mẫn lấy làm kinh sợ, Lam nhị thiếu này kiên trì gớm vậy?

 

“Tôi đợi cô ấy.” Lam Thiên Thần nói rất chắc chắn.

 

“Vâng, vậy tôi nói với sếp một câu. Lát nữa sẽ gọi cho anh.” Hứa Mẫn nói xong, tắt máy, cầm trong tay có hơi mừng thầm.

 

Lẽ nào vị thiếu gia họ Lam này có hứng thú với sếp mình?

 

Không thì sao cố chấp vậy? Hứa Mẫn đẩy cửa đi vào, Bùi Nguyệt Hoàng đang nghe báo cáo của thuộc hạ, vì báo cáo quý bị làm giả, nên giờ người quản lí quan trọng và cổ đông tập đoàn họ Bùi đều đang ngồi đây, kiểm điểm vấn đề đồng thời đưa ra cách ứng phó.

 

Dưới ánh đèn, dáng người mê người của Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên ghế chủ tịch, trong phòng họp cỡ lớn hơn ba mươi người, khí thế của cô không vì là phụ nữ mà yếu ót.

 

Ngược lại khi ánh mắt cô dán vào ai, người đó đều cảm nhận được sự sợ hãi. Bởi vì sếp nữ này từ sau khi nhận công ty, thủ đoạn và phương thức của cô đủ chứng minh, cô không dễ động vào, không đắc tội nồi.

 

Hứa Mẫn vẫn đi qua, nghiêng người nói nhỏ với Bùi Nguyệt Hoàng: “Bùi tổng, em và Lam nhị thiếu vừa nói chuyện, nhưng mà anh ấy muốn ăn tối với chị.

 

Lông mày đẹp của cô hơi nhếch lên, trong đầu hiện ra gương mặt đẹp đẽ trẻ trung của Lam Thiên Thần, cô thấp giọng bảo: “Em cứ bảo cậu ấy đừng chờ.”

 

“Nhưng em đã nói rồi, anh ấy bảo chờ.” Hứa Mẫn cũng thấy khổ.

 

Bùi Nguyệt Hoàng trầm ngâm một lát, liếc nhìn đồng hò, có hơi bắt đắc dĩ nói: “Đổi lại thời gian là tám giờ đi.”

 

“Được, vậy bây giờ em xác nhận lại với Lam tiên shinh.”

 

Hứa Mẫn nói xong, quay lại vị trí, gửi tin nhắn cho Lam Thiên Thân: “Lam tiên sinh, sếp của chúng tôi tám giờ tới, anh có thể tới giờ đó không?”

 

“Gửi địa chỉ qua đi.” Lam Thiên Thần nhắn lại, lập tức tin nhắn bay tới.

 

Hứa Mẫn vội vàng gửi địa chỉ phòng ăn qua, trong lòng còn lâng lâng, sao mà Lam nhị thiếu gửi tin nhắn cũng mê người thế nhỉ? Có điều cô không dám có ý kiến gì.

 

Nhưng mà Hứa Mẫn không khỏi lén lút chụp một tắm hình Bùi Nguyệt Hoàng đang họp gửi cho Lam Thiên Thần, nói cho anh biết, sếp đang họp thật.

 

Lam Thiên Thần vừa cầm cóc trà, chuẩn bị đến cửa sổ sát đất ngắm cảnh, nghe thấy tin nhắn vang lên, anh xoay tay.

 

cầm điện thoại di động mở ra. Thình lình đập vào mắt là trong phòng hội nghị sáng sủa, một người phụ nữ ngồi ngay trên ghế thủ lĩnh, cô mặc cả người màu xám, tóc dài rối ở trước ngực, tuy không nhìn ống kính nhưng khí tức của người làm ăn vẫn cảm nhận ra được.

 

Trong lòng Lam Thiên Thần không khỏi rung động, anh nhếch khóa miệng, cảm thấy rất thú vị, nghĩ lại cô tối qua rồi nhìn cô bây giờ, anh có cảm giác buồn cười.

 

Đại khái người phụ nữ này vĩnh viễn không biết dáng vẻ say rượu của cô. Mà anh thậm chí còn thấy may mắn vì thấy.

 

“Bùi Nguyệt Hoàng.” Lam Thiên Thần nhẳm cái tên này, bỗng cảm thấy mạnh bạo.

 

Bữa tối đã thành tám giờ, Lam Thiên Thần còn hơn một tiếng. Dù giờ anh có hơi đói nhưng mà anh bằng lòng chờ.

 

Bây giờ trong một phòng ăn ở nhà hàng lãng mạn, Bạch Hạ đi vào theo Hình Nhất Phàm, chỉ thấy trong phòng ăn toàn là nam nữ trẻ trung. Bầu không khí bên trong nồng đậm cảm giác yêu đương. Bạch Hạ có hơi ngại đi sau Hình Nhất Phàm, vừa hay đặt một vị trí ở gần cửa sổ sát đất, mỗi bàn đều cách xa, tạo thành một không gian khá riêng tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi