TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1146:

 

“Công tử nhà họ Triệu này hẳn là tuyệt vọng, người nhà cô sẽ không cưỡng ép cô nữa, cô phải cảm ơn tôi sao đây?”

 

Quả nhiên Lam Thiên Thần tuổi còn nhỏ, phản ứng nhanh, hơn nữa, ân tình tính toán rất rõ ràng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nở nụ cười: “Cậu nói đi! Muốn tôi báo đáp cậu thế nào?”

 

Lam Thiên Thần chạm vào ánh mắt trầm tĩnh cơ trí của cô, anh không khỏi có chút luống cuống, anh cắn môi mỏng rũ mắt: “Cô xem báo đáp thế nào đâu?”

 

“Có muốn tôi đem cô gái xinh đẹp nhất công ty tôi giới thiệu cho cậu không?” Bùi Nguyệt Hoàng nghiêm túc hỏi.

 

Cái này, Lam Thiên Thần nhanh chóng ngẳng đầu nhìn cô, .

 

vẻ mặt cự tuyệt: “Không muốn!”

 

“Rất đẹp, hơn nữa năng lực cũng không tệ.” Bùi Nguyệt Hoàng chào hàng.

 

*Có đẹp bằng cô không?” Lam Thiên Thần thốt lên phản biện lại.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức giật mình, cô bật cười, chống cằm, ánh mắt mê ly vài phần: “Cậu cảm thấy tôi đẹp không?”

 

Lam Thiên Thần ngưng mắt nhìn cô vài giây, anh gật đầu: “Rất xinh đẹp.”

 

“Tết! Vậy nhận tôi làm chị đi! Về sau tôi sẽ chăm sóc cậu.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười đến có chút đắc ý.

 

Gương mặt anh tuấn của Lam Thiên Thần lập tức kinh ngạc, hầu như không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi mới không cần.”

 

*Vì sao? Tôi rất muốn một em trai như cậu vậy.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng không biết vì sao, trêu ghẹo anh, sẽ làm cô có một cảm giác thành tựu.

 

“Chính là không muốn.” Lam Thiên Thần chắc chắc một câu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn chọc anh giận, cô nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nói: “Sắp bước sang năm mới rồi, thật náo nhiệt mà!”

 

Lam Thiên Thần cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh nhớ kỹ ba mẹ cùng anh cả bọn họ trước tết sẽ trở lại, chắc là sắp rồi!

 

Điện thoại của Bùi Nguyệt Hoàng vang lên, cô cầm lấy nhìn là trợ lý Hứa Mẫn, cô bắt máy: “Alo Tiểu Mẫn.”

 

“Bùi tổng, chị ăn xong chưa? Bây giờ em có chút việc gấp, em có thể đi nửa giờ rồi trở về hay không?” Giọng nói Hứa Mẫn ở đầu dây bên kia rất lo lắng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng an ủi: “Em đi đi! Đêm nay chị không cần em đưa chị về nhà đâu.”

 

“Dạ được, cảm tạ Bùi tổng.” Hứa Mẫn ở đầu dây cảm kích một câu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cúp điện thoại, nhìn người đàn ông đối diện nói: “Cậu lái xe không?”

 

“ỪI Có lái.” Trong ánh mắt Lam Thiên Thần cũng có nụ cười: “Cần tôi đưa cô về nhà sao?”

 

“Đương nhiên! Tôi không muốn ngồi xe của ông nội cùng ba tôi, nhất định sẽ rất nhàm chán.” Bùi Nguyệt Hoàng cười rộ lên.

 

Lúc này, ở trong mắt của Lam Thiên Thần, cô cũng giống như là một cô gái nhỏ có phiền não.

 

“Vâng! Hết sức vui lòng.” Lam Thiên Thần gật đầu.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động Bùi Nguyệt Hoàng lại vang lên, cô cầm lấy nhìn thì là ông nội: “Alo, ông nội ạ.”

 

“Nguyệt Hoàng, cháu đi chưa? Ông đều ra rồi.”

 

“Dạ! Ông nội, mọi người đi về trước đi! Cháu và Thiên Thần ra sau.” Bùi Nguyệt Hoàng hoảng sợ nói, nếu để cho ông nội cùng qua đây, Lam Thiên Thần sẽ bị tra hỏi.

 

“Được! Vậy cháu xem lúc nào đưa Lam nhị thiếu về nhà ăn bữa cơm, chúng ta cũng chính thức gặp mặt một lần.”

 

Trong giọng của Bùi lão gia, cực kì tán thành vị Lam nhị thiếu trẻ tuổi này.

 

Bùi Nguyệt Hoàng hơi xấu hồ, cô lập tức nhìn thoáng qua Lam Thiên Thần đối diện, đáp lại ông nội: “À! Dạ! Ông nội cho tài xé lái xe chậm một chút.”

 

Cúp điện thoại xong, Bùi Nguyệt Hoàng thở ra một hơi, nhìn Lam Thiên Thần đối diện nói: “Ông nội tôi bọn họ về rồi.”

 

*Ừ! Tôi cũng hy vọng về sau có một cuộc gặp mặt chính thức.” Lam Thiên Thần gật đầu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng hơi giật mình, anh còn muốn gặp người nhà của cô?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi