TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1212:

 

Lúc này Hồ Thắng đang ngủ bên cạnh vợ, nghe thấy điện thoại liền nhanh chóng nhắc máy. Vợ của ông ta oán trách vài câu, ông ta liền dỗ dành: “Là chuyện công, có chuyện gấp, tôi đi nghe một chút.”

 

“Ngày nào cũng có người gọi cho ông lúc tối muộn như vậy. Có chuyện gì với ông vậy chứ?” Vợ của Hồ Thắng cũng rất khó chịu, bởi vì bà chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi ngày đi làm đều rất mệt. Hồ Thắng kiên nhẫn dỗ dành vài câu, rồi mới nhắc máy đi ra khỏi phòng, tìm một phòng làm việc yên tĩnh nhát để trả lời.

 

“Alol Mị Mị! Có chuyện gì vậy?” Mấy ngày nay Hồ Thắng cũng rất lo lắng.

 

“A Thắng, em sắp hận chết con nhóc thối Bạch Hạ kia rồi.

 

Em phải hoảng hốt lo sợ như thế này, tất cả là do nó hại.

 

Bạch Thế Trạch mấy ngày nay đều không về nhà, có phải anh ta không cần em nữa không? Hay là anh ta phát hiện ra cái gì rồi?”

 

“Em đừng lo, anh ta không điều tra ra được chúng ta đâu.”

 

Hồ Thắng lập tức an ủi bà ta, từ khi ông lén lút qua lại với Diệp Giai Mị, ông đã làm rất nhiều việc, đặc biệt là làm rất tốt công việc bảo mật.

 

“Thật sao? Anh chắc chắn là anh ta không thể phát hiện ra sao?” Diệp Giai Mị lúc này rất cần sự bảo đảm.

 

“Anh chắc chắn mà.” Hồ Thắng an ủi.

 

“Con tiện nhân Bạch Hạ kia, nó muốn tranh gia tài với con của chúng ta, A Thắng, chúng ta không thể giữ nó lại, chúng ta phải làm cho nó biến mắt khỏi cái thế giới này.”

 

Diệp Giai Mị điên cuồng nói.

 

*Mị Mị, em muốn nó biến mất?” Hồ Thắng mặc dù sợ hết hồn, nhưng mà, ông ta cũng rất tán thành, bởi vì ông ta và người vợ hiện tại không có con, nên ông ta chỉ nhận một đôi trai gái mà Diệp Giai Mị đã giúp ông ta sinh.

 

“Nếu không thì làm sao? Giữ lại nó để tiếp tục chống đối em à? Lỡ mà nó nắm được nhiều chứng cứ hơn, chúng ta sẽ toi thật đấy.” Bây giờ thần kinh Diệp Giai Mị đã bắt đầu có triệu chứng suy nhược, bởi vì bà ta sắp nồi điên rồi.

 

“Được, anh sẽ sắp xếp, việc này không thể gáp, anh nhất định sẽ tìm cách thích hợp. để làm nó cách xa em.”

 

“Em muốn nó chết, chỉ khi nó chết, em mới có thể yên tâm.” Diệp Giai Mị dữ tợn nói.

 

“Được, anh sẽ làm cho em được như ý, nhưng chúng ta cần lên kế hoạch, hơn nữa cần có tiền.” Hồ Thắng bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền.

 

“Em sẽ đưa anh tiền, em có máy trăm vạn đây, đều đưa anh cả.” Diệp Giai Mị căn bản không quan tâm đến tiền nữa, bà ta bây giờ chỉ cần một người có thể thay bà ta trừ khử Bạch Hạ, mà Hồ Thắng chính là người sẽ không màng tất cả mà thay bà ta làm.

 

Nói cho cùng, người Diệp Giai Mị yêu nhát vẫn là chính bản thân bà ta cùng con của bà ta, còn Hồ Thắng sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, bà ta vốn dĩ không quá quan tâm.

 

Hồ Thắng tất nhiên sẽ vì bà ta và con cái mà làm hết thảy, ông ta lại an ủi Diệp Giai Mị thêm một lúc, Diệp Giai Mị mới cúp điện thoại.

 

Sáng sớm.

 

Khu biệt thự lộ vẻ vô cùng yên tĩnh, chim hót hoa nở, không khí trong lành thơm ngát, còn có một chút cảm giác của núi cao rừng sâu.

 

Cũng đúng, khu này là khu biệt thự ven rừng đất giá nhát.

 

Lam Thiên Thần đã thức dậy từ rất sớm, đứng trước gương, anh mặc một bộ vest tối màu, phối với một cái sơ mi trắng ở trong, vô cùng đẹp trai mê người, anh có một gương mặt vô cùng điển trai, ưa nhìn, nhưng không hề ẻo lả chút nào, ngược lại tràn đầy mạnh mẽ nam tính và hương vị đàn ông.

 

Nếu như có thể trở thành người phụ nữ của anh, chắc chắn sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bởi vì trong ánh mắt của anh, luôn đầy sự cưng chiều và ấm áp.

 

Lam Thiên Thần đẩy cửa đi ra, anh cũng không lái xe, mà lại đứng ở đầu đường, chặn lấy một người phụ nữ đang chuẩn bị đi làm.

 

Khoảng tám giờ, xe thể thao màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng lái ra ngoài, cô đương nhiên cũng trông thấy cậu trai đang đứng ở cửa, cô không khỏi buồn cười quay cửa sổ xe xuống, chiếc xe chậm rãi đi tới trước mặt anh.

 

“Sao cậu không lái xe?” Cô híp mắt hỏi thăm.

 

“Đều là đi công ty em, lái một xe là đủ rồi.” Lam Thiên Thần vừa nói, vừa tự nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

 

Bùi Nguyệt Hoàng có phần cạn lời, song, cũng không thẻ đuổi anh xuống xe, cô giãm vào chân ga: “Chúng ta đi ăn bữa sáng trước đã.”

 

“Được!” Lam Thiên Thần vô cùng vui lòng cùng cô đi ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi