TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 167: Âm Mưu Của Đường Y Y

Nhà họ Đường ở khu dân cư cao cấp phía trước. Xe của Đường Tư Vũ lái vào, đi thẳng về hướng biệt thự lớn đơn lập, đến cửa nhà họ Đường. Đường Tư Vũ không lái xe đi vào, mà dừng lại ở bên cạnh nhà.

Hình Liệt Hàn cùng cô bước xuống xe, Đường Tư Vũ bước tới cửa bắm chuông.

Hình Liệt Hàn cau mày, lẽ nào cô không có chút địa vị gì trong gia đình này? Thậm chí đến chìa khóa hay mật khẩu cửa đều không có.

Thực tế là Đường Tư Vũ lười không muốn lấy, bởi vì cô chỉ về lúc cha ở nhà, còn bình thường thì cô không muốn trở lại ngôi nhà này.

Không ngờ người chạy ra mở cửa lại là Đường Y Y ăn mặc gợi cảm, thời trang. Đường Tư Vũ thầm châm chọc, hôm nay Đường Y Y ăn mặc như vậy hẳn là vì người đàn ông bên cạnh cô! “Chị, Hình thiếu gia, hai ngươi tới rồi, vào đi!” Đường Y Y cười xinh đẹp, nhiệt tình mời chào.

Đường Tư Vũ khẽ liếc nhìn Y Y. Cô vươn tay, tự nhiên khoác lấy cánh tay của Hình Liệt Hàn.

Nụ cười của Đường Y Y cứng lại, nhưng mẹ đã dạy cho cô ấy một chiêu. Tối nay cô ấy quyết định sẽ chịu ủy khuất, thiệt thòi một chút. Cô muốn trở thành một cô gái ngoan ngoãn, biết cách cư xử, trước mặt Hình Liệt Hàn. Kể cả tối nay cô có phải “mặt nóng áp mông lạnh” với Đường Tư Vũ thì cô cũng vui mừng.

Đường Tư Vũ càng tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng và coi thường, thì càng cho thấy sự bát lịch sự và kiêu căng, dần mắt thiện cảm của Hình Liệt Hàn.

Hình Liệt Hàn thì căn bản không có tâm tư để ý đến Đường Y Y. Khi được Đường Tư Vũ khoác tay, tim anh liền co rút, tự nhiên thấy tâm trạng vui vẻ lên.

Anh biết ở trong nhà họ Đường, Đường Tư Vũ sẽ tự nhiên dựa vào anh. Cho dù Đường Y Y có nở nụ cười đẹp hơn nữa thì Hình Liệt Hàn cũng không nhìn thêm chút nào. Trong mắt anh, Đường Tư Vũ là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn.

Chỉ là, khi sắp vào đến gần sảnh, Đường Tư Vũ lại rút tay về, sánh vai cùng anh bước vào.

Hai bóng người vừa xuất hiện ở đại sảnh, Đường Hùng liền duỗi tay chào hỏi: “Hình tổng, xin chào! Xin chào!” Đường Tư Vũ hơi giật mình, nghi lễ chào mừng của cha quá lớn thì phải? Hình Liệt Hàn tự nhiên duỗi tay ra bắt tay Đường Hùng, cười rạng rỡ: “Chào bác!” “Hình tổng, tôi đã ngưỡng mộ cậu từ rất lâu rồi, hôm nay mới được gặp mặt. Thật là vinh dự.” Đường Hùng không đoán được mối quan hệ giữa Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn. Ông không dám thất lễ với một trong những nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh.

Hình Liệt Hàn tự nhiên cũng tỏ ra khiêm tốn nói: “Bác có thể gọi cháu là Liệt Hàn. Cháu là bạn trai của Tư Vũ và là cha của Tiểu Hi. Bác là bậc trưởng bối của cháu.” nữ duy nhất mà anh muốn.

Chỉ là, khi sắp vào đến gần sảnh, Đường Tư Vũ lại rút tay về, sánh vai cùng anh bước vào.

Hai bóng người vừa xuất hiện ở đại sảnh, Đường Hùng liền duỗi tay chào hỏi: “Hình tổng, xin chào! Xin chào!” Đường Tư Vũ hơi giật mình, nghi lễ chào mừng của cha quá lớn thì phải? Hình Liệt Hàn tự nhiên duỗi tay ra bắt tay Đường Hùng, cười rạng rỡ: “Chào bác!” “Hình tổng, tôi đã ngưỡng mộ cậu từ rất lâu rồi, hôm nay mới được gặp mặt. Thật là vinh dự.” Đường Hùng không đoán được mối quan hệ giữa Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn. Ông không dám thất lễ với một trong những nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh.

Hình Liệt Hàn tự nhiên cũng tỏ ra khiêm tốn nói: “Bác có thể gọi cháu là Liệt Hàn. Cháu là bạn trai của Tư Vũ và là cha của Tiểu Hi. Bác là bậc trưởng bối của cháu.” có chút căng thẳng, lo lắng. Anh không muốn Đường Tư Vũ kể chuyện năm năm trước, đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh. Người nhà biết được thì không sao, những người khác thì không cần biết.

Đường Tư Vũ không còn lựa chọn nào khác, đành phải thừa nhận lỗi sai: “Cha, con xin lỗi, đều tại con, con vẫn luôn không dám nói với cha!” “Tại sao con không dám nói cho cha biết? Tiểu Hi là con của Liệt Hàn, con có gì không thể nói cho cha biết?” Đường Hùng thực sự thấy phiền muộn vì sự thiếu hiểu biết của con gái. Chuyện lớn như vậy mà không nói với ông một tiếng.

Đường Tư Vũ phải tiếp tục thừa nhận sai làm của mình: “Cha, con xin lỗi!” Hình Liệt Hùng không khỏi cảm thấy có lỗi với cô, đồng thời cũng biết ơn cô vì đã che giấu sự việc cách đây 5 năm. Anh nói với Đường Hùng: “Bác ơi, chuyện này bác cứ trách cháu đi! Là cháu sơ xuất, chưa từng đến thăm hỏi bác.” có chút căng thẳng, lo lắng. Anh không muốn Đường Tư Vũ kể chuyện năm năm trước, đó là sai làm lớn nhất trong cuộc đời anh. Người nhà biết được thì không sao, những người khác thì không cần biết.

Đường Tư Vũ không còn lựa chọn nào khác, đành phải thừa nhận lỗi sai: “Cha, con xin lỗi, đều tại con, con vẫn luôn không dám nói với cha!” “Tại sao con không dám nói cho cha biết? Tiểu Hi là con của Liệt Hàn, con có gì không thể nói cho cha biết?” Đường Hùng thực sự thấy phiền muộn vì sự thiếu hiểu biết của con gái. Chuyện lớn như vậy mà không nói với ông một tiếng.

Đường Tư Vũ phải tiếp tục thừa nhận sai lầm của mình: “Cha, con xin lỗi!” Hình Liệt Hùng không khỏi cảm thấy có lỗi với cô, đồng thời cũng biết ơn cô vì đã che giấu sự việc cách đây 5 năm. Anh nói với Đường Hùng: “Bác ơi, chuyện này bác cứ trách cháu đi! Là cháu sơ xuất, chưa từng đến thăm hỏi bác.” chuyện!” Đường Hùng nhiệt tình đón tiếp.

Mà Đường Y Y đứng bên cạnh lắng nghe mọi người nói chuyện, lại ngoan ngoãn, không ngắt lời. Cô vẫn muốn tìm hiểu thêm chuyện giữa Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn.

Khưu Lâm bước ra khỏi bếp, giả vờ nhiệt tình: “Ò! Tư Vũ và Liệt Hàn đến rồi, vào ngồi đi.” “Dì Khưu.” Đường Tư Vũ yếu ớt gọi bà, như một lời chào.

Hình Liệt Hàn trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của bà ta.

Chỉ cần nghĩ rằng Đường Tư Vũ sống trong nhà này như người “ăn nhờ ở đậu” là anh đã rất khó chịu.

“Liệt Hàn, nhìn thế này thì Tiểu Hi thật giống cháu!” Đường Hùng lúc này mới biết cháu ngoại thừa hưởng ngoại hình xuất sắc của ai. Hóa ra không phải của nhà họ Đường, mà là gen tốt của nhà họ Hình.

Khuôn miệng Hình Liệt Hàn nhéch lên một nụ cười tự hào: “Đúng vậy, những người từng gặp Tiểu Hi đều nói rằng thằng bé giống cháu!” “Ai nói như vậy, mắt con trai giống eml” Đường Tư Vũ ở bên cạnh, không cam lòng giành nói một câu.

Hình Liệt Hàn trầm thấp cười, dịu dàng nhìn cô: “Con trai do chúng ta cùng nhau sinh ra, đương nhiên là hội tụ đủ ưu điểm của chúng ta rồi.” Nghe câu này, trong lòng Đường Hùng vui như nở hoa, không ngờ quan hệ giữa Hình Liệt Hàn và con gái lại ngọt ngào như vậy. Nói thế thì chức rẻ hiền, rễ tài đã chắc chắn là của cậu Hình này rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng.

Cô chỉ im lặng, dứt khoát không nói gì.

“Hình thiếu gia, mời uống trà.” Đường Y Y đang ở bên, siêng năng pha trà. Đồng thời quay mặt về hướng ánh mắt của Hình Liệt Hàn. Vốn trên người cô ta đang mặc một chiếc áo có tà trước hơi lộ ra ngoài, khi cúi xuống cảnh xuân lập tức lộ ra.

Chỉ cần Hình Liệt Hàn hơi nhướng mắt, là có thể nhìn thấy rõ. Đường Hùng liền giới thiệu: “Liệt Hàn, đây là con gái thứ hai của bác, Y Y.” Đường Tư Vũ đầu tiên, liếc thấy Đường Y Y đang háo hức muốn được phơi bày cảnh xuân trước mắt Hình Liệt Hàn. Rồi cô vô thức nhìn sang Hình Liệt Hàn xem liệu người đàn ông này có nhìn trộm hay không.

Hàng lông mi dài của Hình Liệt Hàn cụp xuống, đang nhìn chằm chằm vào một chỗ trên bàn, không hề ngắng đầu nhìn Đường Y Y.

Không hiểu sao, trong lòng cô bỗng dâng lên một niềm vui nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi