TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1716:

 

Lê Yên chỉ cảm thấy vô vị, nhưng cô không biết, đằng sau chiếc váy hoa thời thượng và tây trang của mình đã dán sẵn một tờ giấy nhớ, hơn nữa trên đó còn có một chữ to đùng: “Tôi không biết xáu hổ.”

 

Lê Yên một lòng chờ hành lý, không cảm giác được bị người ta tính kế.

 

Ngược lại người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào chóp mũi, dường như đang nhịn cười, hơn nữa cũng không nhắc cô.

 

Vali của Lê Yên đên rôi, bên cạnh còn có một chiêc vali hàng hiệu màu đen, là của đàn ông này.

 

Lê Yên vừa đẩy hành lý vừa tìm lối ra, nhưng cô thấy người xung quanh không ngừng nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt còn lộ ra chút ý cười.

 

Lê Yên ngắn người, nhìn xung quanh, bọn họ đang cười cái gì.

 

Cô quay đầu nhìn thấy người đàn ông đằng sau, anh đẩy vali trong một tư thế tiêu sái, lúc bắt gặp ánh mắt cô, đôi mắt ngôi sao sáng rực ấy dường như có một sự đùa giỡn mờ nhạt.

 

Lê Yên chớp mắt, lập tức không muốn đẻ ý, đẩy hành lý đi về phía cửa ra.

 

Hứa Tâm Duyệt đang chen chúc trong đám người, đột nhiên cặp vợ chồng trước mặt cô lập tức chen ra, hơn nữa kéo theo cô cũng bị ép ra ngoài, đồng thời một người phụ nữ khá mập dùng sức đẩy cô ra.

 

Dáng người mảnh khảnh của Hứa Tâm Duyệt lùi về sau vài bước, suýt chút nữa đụng phải ai đó phía sau.

 

Mặc dù chưa đụng phải, nhưng cô vẫn quay đầu lại nhìn.

 

Nhưng vừa nhìn, Hứa Tâm Duyệt bắt gặp ánh mắt của hai ba con đẳng sau.

 

“Chị Tâm Duyệt.”

 

Cậu nhóc vui mừng buông tay cha, lập tức chạy đến ôm eo cô, ngắng khuôn mặt nhỏ lên, đặc biệt phán khích: “Chị Tâm Duyệt, sao chị lại ở đây?”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không ngờ cô có thể gặp được cậu nhóc ở sân bay, liền cười giải thích: “Chị đến đón bạn.”

 

“Em và daddy đến đón ba nuôi.” Đôi mắt to đen bóng của bé con tràn đầy vui mừng.

 

Hứa Tâm Duyệt đang cười nói với cậu nhóc, mà sắc mặt của người đàn ông ở bên cạnh, lại rất không vui, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh con trai thân mật ôm lấy eo cô.

 

Khiến anh muốn kéo con trai mình lại, dù sao thì người phụ nữ này nhìn qua có vẻ trong sáng xinh đẹp, nhưng công việc thật sự của cô, lại khiến anh cảm thấy phản cảm.

 

“Tiểu Mục, đến đây.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng ra lệnh nói.

 

Cậu nhóc không có phản ứng, cũng khiến Hứa Tâm Duyệt bị dọa đến nhảy một cái, cô nhanh chóng bỏ tay của bé con ra khỏi mình, bởi vì cô có thể nhận ra được, Có Thừa Tiêu rất không thích cậu nhóc tiếp xúc với cô.

 

“Tiểu Mục, em đi đón ba nuôi em đi! Chị cũng phải đi đón bạn chị rồi.” Hứa Tâm Duyệt ôn nhu nói với cậu nhóc.

 

Cậu nhóc gật đầu, có hơi không nỡ rời khỏi Tâm Duyệt, trở lại bên cạnh ba, lúc này, vệ sĩ bên cạnh Cố Thừa Tiêu nói: “Mặc thiều ra rồi.”

 

Cố Thừa Tiêu ôm cậu nhóc lên, đi về phía cửa ra, cậu nhóc còn quay đầu máy lần luyến tiếc nhìn Hứa Tâm Duyệt.

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nhìn cậu nhóc, vẫy tay tạm biệt.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt mới nhìn về phía dòng người, liền nhìn thấy Lê Yên bạn tốt của mình.

 

“Yên Yên, ở đây.” Hứa Tâm Duyệt vẫy tay với Lê Yên.

 

Thật là khéo, ba nuôi của cậu nhóc là một người vô cùng đẹp trai, tên là Mặc Trạch Dương, lúc anh nhìn thấy cậu nhóc, liền đặt hành lý trên tay xuống, đưa tay ra ôm cậu.

 

“Tiểu Mục, có nhớ ba nuôi không?” Tay của Mặc Trạch Dương, không nhịn được búng nhẹ vài cái lên khuôn mặt non mịm của cậu nhóc.

 

Cậu nhóc cười hì hì ôm lấy cổ anh: “Nhớ, con muốn ba nuôi vê chơi với con.”

 

“Ở đây có quá nhiều người, đi nhanh thôi!” Có Thừa Triêu trầm giọng nói.

 

Mặc Trạch Dương ôm cậu nhóc: “Đi, về nhà, ba nuôi có quà cho con.”

 

Ánh mắt của cậu nhóc nhìn quanh, liếc trái liếc phải, hình như là đang tìm người nào đó.

 

“Con tìm ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi