TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1777:

 

Cố Thừa Tiêu có chút buồn cười nhìn bộ dạng con trai như một tiểu đại nhân quản anh, anh hừ một tiếng: “Vì sao daddy lại không được yêu người khác?”

 

Cậu bé càu nhàu trở người, nâng cằm nhỏ, đáng yêu nhìn anh: “Daddy, daddy có thể theo đuổi chị Tâm Duyệt không? Daddy để chị ấy làm vợ daddy có được không?”

 

Đồng tử Cố Thừa Tiêu hơi co lại, anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai, gương mặt ngây thơ này lại có 5 phần giống với cô gái kia.

 

Chẳng lẽ thực sự là do kết quả kế thừa gene của Hứa gia sao? Khiến đứa nhỏ không giống Hứa An An, lại giống em họ của Hứa An An?

 

Cố Thừa Tiêu muốn ngăn cản con trai tiếp tục sinh ra ý niệm này trong đầu, nói thẳng: “Daddy không thích cô ta.”

 

*Xin daddy mà! Daddy theo đuỏi chị ấy đi! Chị Tâm Duyệt xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, daddy nhất định sẽ thích chị ấy.” Cậu bé chưa từ bỏ ý định khẩn cầu.

 

Cố Thừa Tiêu ngồi bên cạnh cậu bé, vươn tay gõ nhẹ lên đầu nhỏ: “Chuyện của người lớn, con nít ranh như con đừng nhúng tay vào làm loạn.”

 

Cậu bé ôm chỗ bị gõ đâu: “Hừ, daddy xấu xa, đêm nay con không ngủ với daddy, con muốn ngủ với bà nội.”

 

Nói xong, thân thể nhỏ liền bò xuống giường, mang dép lê lạch bạch rời đi.

 

Có Thừa Tiêu muốn tức giận lại bị bộ dạng đáng yêu của con trai làm tiêu tán.

 

Đêm nay cả người anh ướt đâm nên cũng không quay về biệt thự của mình, ở lại nhà mẹ qua đêm.

 

Cố Thừa Tiêu gác tay lên trán nằm trên giường, ánh mắt thâm thúy nhìn ngọn đèn thủy tinh nhu hò trên trần nhà, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại một màn ở bẻ bơi.

 

Anh nhắm mắt lại, trên môi dường như vẫn còn cảm giác lúc cô gái kia tuyệt vọng mút lấy. Hơn 10 giây nhớ lại, anh vậy mà lại cảm thấy cả người khô nóng, anh mở mắt, thở gấp ngồi dậy.

 

Người trưởng thành như anh, đương nhiên cũng sẽ không trốn tránh một việc, đúng là cô gái kia thực sự ảnh hưởng đến anh.

 

Chết tiệt!

 

Mắng một tiếng, Cố Thừa Tiêu đẩy cửa đi ra, bước đến sảnh phụ tự rót cho mình một ly rượu, tạm thời không muốn ngủ nữa.

 

Mà lúc này vẫn còn một người không ngủ được. Rõ ràng đã rất mệt, nhưng lúc nằm lên giường, Hứa Tâm Duyệt lại nhìn ánh đèn sáng ngoài cửa sổ, trằn trọc khó ngủ.

 

Trong đầu tất cả đều là cảnh tượng đêm nay bị đẩy xuống bể bơi, quá trình được cứu lên.

 

Đặc biệt cô không hiều được, vì cái gì anh không trực tiếp kéo cô lên, lại ở dưới nước truyền không khí cho cô?

 

Khiến cô trong tình huống thiếu dưỡng khi, chủ động quấn lấy anh, còn liều mạng cướp lây hơi thở trong miệng anh.

 

Điên rồi Hứa Tâm Duyệt ôm đầu, cảm giác ngượng ngùng chưa từng có trào lên.

 

Sáng sớm.

 

Hứa Tâm Duyệt bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, cô nhìn qua thời gian, vẫn nhanh chóng rời giường rửa mặt, nhìn đôi mắt còn có chút phiếm hồng, cô thở dài một hơi, tối hôm qua không nên suy nghĩ nhiều rồi để mất ngủ như Vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt đi vào trong phòng làm việc, tuy vẫn chưa có sinh ý tìm tới cửa, nhưng cô phải để tâm trạng phấn chấn. Cô lấy ra bản vẽ, dựa theo linh cảm của mình thiết kế. Trong tương lai có thể cho khách hàng có nhiều sự lựa chọn.

 

Khoảng 10 giờ, một chiếc xe thể thao dừng trước cửa, một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, gương mặt hung dữ, trên người mặc một bộ váy ôm sát, mắt đeo kính râm, đôi môi đỏ rực rõ, cho thấy thân phận không tầm thường của cô ta.

 

Phía sau còn có một chiếc xe vệ sĩ, vệ sĩ cũng bước đến thay cô ta mở đường, mà trợ lí của cô ta đã nhanh chóng đẩy mở cửa của cửa hàng Dylan, đón cô ta vào.

 

Hứa An An tiến vào trong, đem kính râm đội lên trên mái tóc màu đỏ rực, nói với nhân viên bán hàng đang nhiệt tình chào đón: “Hứa Tâm Duyệt có ở đây không?”

 

“Nhà thiết kế Hứa đang ở phòng làm việc trên lầu ba, mời tiểu thư.”

 

Hứa An An cao ngạo bước về phía cầu thang, lúc này nhân viên phía sau mới có phản ứng lại, kích động nhỏ giọng kêu.

 

“Trời ạ! Là Hứa An An sao? Đại minh tinh đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi