TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1791:

 

Hơn nữa, Hứa Tâm Duyệt rất biết ơn ba mẹ nuôi đã mang cô từ nước ngoài về, nếu không thì cô đã bị bán cho người khác, cả đời này sẽ không bao giờ có thể về với ba mẹ ruột của mình nữa. Vợ chồng nhà họ Bùi rất nhiệt tình chào đón bọn họ. Bùi phu nhân dang tay đỡ lấy bà cụ, dáng vẻ vô cùng tôn kính bà cụ. Thiệu Cô cũng đỡ mẹ cùng đi tham quan căn dinh thự của nhà họ Bùi. Hứa Tâm Duyệt được Bùi Thần Hạo gọi vào phòng của anh, anh lầy ra những bức ảnh của mình, những tắm ảnh này đều là ảnh của 24 năm trước, là cảnh lúc anh 6 tuổi ôm Hứa Tâm Duyệt trong lòng.

 

Còn có rất nhiều tắm hình chụp cận mặt, hình thôi nôi 100 ngày của Tâm Duyệt lúc nhỏ, đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt đã đỏ bừng, cô không ngờ lúc nhỏ cô lại dễ thương như: vậy.

 

“Mấy năm nay ba mẹ lúc nào cũng nhớ đến em, bọn họ tự trách trong đau đớn. Đối với họ, việc em có thể trở lại chín là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời họ.” Bùi Thần Hạo trằm giọng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt cố kìm lại nước mắt, gật gật đầu: “Về sau em sẽ ở bên cạnh ba mẹ, bù đắp lại những năm tháng đã tách biệt đầy tiếc nuối này.”

 

Hai vợ chồng họ Bùi đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với bà cụ, bọn họ cùng nhau nói về con gái và con rễ đã chết của bà, lúc Bùi Hoa nghe thấy tên của Hứa Đào Dương thì ngạc nhiên nói: “Hứa Đào Dương là bác cả của Tâm Duyệt sao?”

 

“Ngài quen ông ta sao?” Thiệu Cô hỏi.

 

“Tôi có quen, có nói chuyện qua. Bởi vì gia đình chúng tôi mỗi năm đều sẽ tổ chức lễ từ thiện, vậy nên chỉ cần là người có tiếng trong giới kinh doanh, chúng tôi hầu như đều quen biết cả.” Bùi Hoa nói.

 

“Thật sao? Thật là trùng hợp! Tâm Duyệt là con cái nhà họ Hứa sao? Tôi với A Hoa đang bàn lúc nào tổ chức một bữa tiệc mừng Tâm Duyệt quay vê, nói với người thân và bạn bè của chúng tôi biết rằng con bé đã về lại bên chúng tôi.”

 

Trên gương mặt của Thiệu Cô thoáng qua vẻ lo lắng, bà ngẫm nghĩ một lúc thì nói: “Bùi phu nhân, thực ra sau khi chị và anh rễ của tôi mất, Tâm Duyệt từ nhỏ đã được gửi cho chúng tôi nuôi dưỡng. Con bé từ lâu đã không còn thân cận với nhà họ Hứa rồi. “

 

Nhà họ Hứa bây giờ sớm đã không công nhận Tâm Duyệt là thành viên của gia đình họ.

 

Bùi phu nhân và chồng nhìn nhau, bọn họ vừa nghe thấy bà nói vậy đã hiểu ngay, bọn họ chỉ thấy đau lòng khi con gái đã phải chịu khổ ở nhà họ Hứa, Bùi phu nhân gật đầu nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ bàn bạc lại chuyện này sau.”

 

Buổi trưa, nhà họ Bùi rất ân cần chiêu đãi bọn họ, bà cụ và Thiệu Cô cũng rất vui, một nhà bọn họ vốn không nơi nương tựa, thế mà bây giờ lại được nhà họ Bùi nhiệt tình chăm sóc như vậy, khiến họ cảm thấy rất ám lòng, vợ chồng Bùi Hoa thật sự coi họ như người trong nhà.

 

“Thiệu Cô, mọi người đều đã sống một đời khổ cực rồi. Tôi với A Hoa đã đặt cho mọi người một ngôi nhà ở một tiểu khu gần đây. Đợi khi nào ngôi nhà được trang hoàng xong thì mọi người chuyển đến nhà mới sống đi nhé!” Bùi phu nhân nói.

 

Thiệu Cô sửng sốt: “Phu nhân, mọi người… như vậy sao được chứ? Chúng tôi không thể nhận được…”

 

“Đừng khách khí, mọi người cứ nhận lấy đi! Hoàn cảnh nhà chúng tôi không tệ, có thể giảm bớt gánh nặng cho hai người. Hai người đã giúp chúng tôi chăm sóc Tâm Duyệt hơn 20 năm. Ơn này, chỉ một căn nhà làm sao có thể trả đủ chứ? Sau này, nếu cần chúng tôi giúp đỡ gì thì chúng tôi nhất định sẽ ra tay giúp mọi người.” Bùi phu nhân nói.

 

Hai mắt Thiệu Cô không khỏi đỏ hoe, Hứa Tâm Duyệt ở một bên cũng lên tiếng khuyên: “Dì ơi, cháu cũng hy vọng dì và bà có thể sống ở nơi tốt hơn, dì cứ nhận lấy đi!”

 

Thiệu Cô chỉ đành gật đầu, cảm ơn đôi vợ chồng ở đối diện: “Cảm ơn hai người!”

 

Sau bữa tối, Bùi Thần Hạo tiễn mẹ con Thiệu Cô về. Tối nay Hứa Tâm Duyệt ở lại nhà họ Bùi, tâm sự với ba mẹ mình.

 

Ở đây, có một căn phòng riêng dành cho Hứa Tâm Duyệt, căn phòng được sắp xếp rất ám áp xinh đẹp. Đây là căn phòng do Bùi phu nhân vẫn luôn để lại cho con gái mình, bà nghĩ rằng một ngày nào đó con bé trở về có thể ở đây, không ngờ điều ước của bà lại trở thành sự thật rồi.

 

Đến tối, Bùi phu nhân đã tắm xong, đẩy cửa đi vào phòng cô. Nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đang thu dọn đồ đạc ở bên trong, trong lòng bà đau nhói, bà vươn tay ôm chằm lấy cô, bà muốn nhớ lại cảm giác ôm cô vào trong lòng khi cô còn là một đứa trẻ.

 

“Trong lòng mẹ vừa hạnh phúc lại vừa đau nhói. Mẹ ước gì mẹ có thể tìm được con về sớm hơn.”

 

“Mẹ, con đã về rồi đây, con đã về bên mẹ rồi đây, mẹ đừng buồn nữa.” Hứa Tâm Duyệt ôm lấy bà an ủi. Bùi phu nhân lau nước mắt trên mặt đi nói: “Ừm, chỉ là mẹ hạnh phúc quá thôi.”

 

Bà ngồi xuống ôm lấy cô và nói: “Tâm Duyệt, ba con và mẹ đã quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc cho con, để tất cả người thân và bạn bè của chúng ta có thể quen biết con, để con chính thức trở về với gia tộc chúng ta, con thấy sao? “

 

“Ba mẹ cứ quyết đi ạ, con cũng mong có thể được gặp người thân và bạn bè của hai người.”

 

“Được! Vậy thì quyết định như vậy nha! Thứ bảy này, chúng ta sẽ chuẩn bị xong xuôi và giới thiệu con với họ trong bữa tiệc. Mẹ muốn cho tất cả mọi người biết rằng con gái cưng của mẹ đã trở lại.” Bùi phu nhân vươn tay dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt bà chứa đầy sự cưng chiều.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Dạ, con nghe theo ba mẹ ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi