Chương 244 Tô Hi Gặp Tai Nạn “Cảm ơn!” Tô Hi mỉm cười.
Nụ cười này khiến cho Lưu Phi mê đắm.
“Em ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa.”
Lưu Phi không thể tìm ra từ nào để hình dung cô.
Tô Hi lại cười: “Vậy ạ?”“
Trong phòng khách, ông Lưu – cha của Lưu Phi nói với Tô Bá Ngôn: “Ông Tô này, ông thấy Phi nhi thế nào?”
“Tôi thây không thành vấn đề, chỉ cần tụi nhỏ vừa ý nhau thì kết thông gia sau đó đám cưới!”
“Được, nếu con gái ông cũng không có vấn đề gì thì người lớn chúng ta nên quyết định sớm, đính hôn sau đó nhanh chóng kết hôn luôn, nối dõi tông đường cho Lưu gia vì cha tôi tuổi lớn rồi, mong cháu lắm rồi!”
“Cũng được! Tôi cũng không muốn con gái cứ theo giới giải trí mãi, tôi hy vọng nó kiếm được một gia đình, về giúp chồng dạy dỗ con cái.” Tô Bá Ngôn gật đầu.
Trong hoa viên, Tô Hi đi trước, Lưu Phi đi theo phía sau cô, hỏi cô: “Tô Hi, các em quay phim cổ trang thì khi treo dây có khó lắm không?”
“Có! Rất khó luôn!” Tô Hi gật đầu.
“Vậy em có dùng diễn viên đóng thế không?”
“Đôi khi sẽ dùng.”
“Anh xem quảng cáo của em rồi, quay rất tốt.” Lưu Phi cố gắng tìm đề tài.
“Cảm ơn.” Tô Hi khách sáo quay đầu lại cười với anh.
“Không có gì! Lúc trước anh nghe nói em tham gia Ái Đắc Nguyệt tu luyện, bọn em không phải là phim giả diễn thật chứ! Anh nghe nói chỉ dựa theo kịch bản thôi đúng không?” Lưu Phi hỏi mà hơi lo lắng.
Tô Hi gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy anh yên tâm rồi!” Lưu Phi cười rộ lên, dưới ánh mặt trời trông càng thêm rạng rỡ.
“Anh yên tâm cái gì?” Tô Hi quay đầu lại hỏi anh.
“Em không biết hả? Anh hôm nay tới đây để xem mắt…” Nói xong Lưu Phi hơi xấu hồ nhìn cô.
Tô Hi hơi nhướn mày: “Cái gì? Xem mắt hử?”
“Không lẽ cha em không nói với em hả?
Bọn họ vừa ý anh.” Lưu Phi hỏi cô.
Cô hơi căng thẳng, cắn môi, đây mới là lí do cha cô gọi cô về hả? Xem mắt ư?
Hơn nữa là với Lưu Phi này ư?
“Thật xin lỗi, anh chắc là hiểu lầm chỗ nào rồi, cha em không nói là về xem mắt.” Tô Hi nói xong thì xoay người đi về phòng khách.
“Chúng ta đúng là đến xem mắt, anh rất thích em, Tô Hi, hay chúng ta thử tìm hiểu đi.” Lưu Phi đuổi theo cô, thở hồn hến.
Tô Hi đi rất nhanh, tới phòng khách cô thấy tiếng cha bàn với ông Lưu liền liếc mắt nhìn cha một cái, tính lên lầu hai.
“Hi Hi, đi đâu đó? Không phải bảo con tiếp Lưu Phi hả?”
“Cha, con chưa muốn kết hôn, đừng bắt con xem mắt nữa.” Tô Hi đứng ở cầu thang nói xong thì đi nhanh lên lầu.
Lưu Phi chạy như bay tiến vào, anh không thấy Tô Hi trong phòng khách, trong lòng hơi mắt mát.
Ông Lưu nhìn con mình, vẻ mặt thay đổi, nói với cha Tô: “Ông Tô à! Con gái các người bị gì vậy? Không lẽ không vừa ý con trai tôi hả?”
“Sao như vậy được?” Cha Tô cười nói.
“Tiểu Phi, các con nói chuyện với nhau không hợp à?”
“Cha, con muốn cưới Tô Hi, gả Tô Hi cho con đi!” Lưu Phi to gan nói với cha Tô.
“Được! Tôi sẽ khuyên con gái tôi!” Cha Tô thở dài.
Bữa cơm này cô không xuống lầu, cô thực sự rất tủi thân, sao cha có thể gả cô cho một người tùy thích như vậy? Còn không thèm hỏi ý của cô.
Ông Lưu mang tâm trạng không vui đi về, Lưu Phi xin số điện thoại của cô từ mẹ Tô, dự tính sau này liên lạc.
Ba giờ chiều Tô Hi xuống lầu, mang túi đi ra ngoài.
Cha Tô ngồi trên sô pha ngăn cô lại: “Hi Hi, con đứng lại, con vừa nãy làm sao vậy, cả cơm cũng không xuống ăn hả?”
“Cha, con không kết hôn đâu, cha cũng đừng ép con xem mắt.”
“Tại sao? Con không thích tiểu Phi hả?
Tiểu Phi tuy hơi béo nhưng không phải người xấu, con không thể trông mặt mà bắt hình dong như vậy được.” Cha Tô răn dạy nói.
Tô Hi xoay người nhìn cha, cô cắn răng nói: “Cha, con có bạn trai rồi.”
“Cái gì? Bạn trai? Là thằng trẻ tuổi dính tin đồn với con đúng không? Loại đàn ông đó đừng mang về nhà, cha không đồng ý đâu.”
“Không phải anh ta! Anh ấy không phải người trong giới giải trí, là người kinh doanh.”
“Người làm ăn bây giờ có mấy người đàng hoàng? Không tham lam cũng lăng nhăng, hừ!” Cha Tô vô cùng định kiến nói.
Tô Hi xoay người lại muốn đi, cha Tô phía sau nói: “Nghĩ lại về tiểu Phi đi, nếu không có vấn đề gì thì nhanh chóng kết hôn.”
“Cha, con không suy nghĩ đâu.” Tô Hi khẽ nói, chạy nhanh ra sân.
Tô Hi ngồi vào trong xe, mở máy lên chạy mắt, trong lòng tủi thân vô cùng.
Vợ chồng ông Tô phía sau cũng tức giận cực kì.
Tô Hi lái xe đi, cô thấy rất buồn, trong đầu lại không tự chủ hiện lên khuôn mặt của Ôn Lệ Thâm, không lẽ đưa anh ta về nhà cha mẹ lại không thích?
Nghĩ đến sự cố chấp của cha, cô chỉ đành bất lực.
Tô Hi vì cha ép xem mắt làm cho tinh thần cô vẫn luôn căng thẳng, lúc cô thấy đèn xanh tiếp tục chạy thì xe phía trước đột nhiên dừng lại, cô bất ngờ đánh tay lái tránh qua nhưng dưới chân không biết giẫm phải cái gì làm cho xe tiếp tục lao về phía trước, bên cạnh là bức tường mà xe của Tô Hi trực tiếp lao vào mặt tường, cả đầu xe đâm vào bức tường.
Tô Hi ngồi trên ghế lái bị lực đẩy mạnh về phía trước, đầu đụng mạnh vào tay lái đau đến mức sắp ngất đi.
Tai nạn xảy ra khiến không ít người bắt ngờ, mà xe của Tô Hi đã nằm bên trong bức tường rồi.
Tô Hi may mắn không ngất đi, cô chỉ cảm nhận được trên trán có một dòng chất lỏng chảy xuống, đưa tay sờ thử thì là máu… Cô thở hồn hến, sờ cái túi trên ghế phó lái, từ từ mở điện thoại lên.
Sau khi thấy số điện thoại của Ôn Lệ Thâm, đây là tối hôm qua anh đưa cô về đã đưa cho cô.
Không biết vì sao bây giờ cô chỉ muốn gọi cho anh.
Cô gọi rồi….
“Alol” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Tô Hi thở gấp gáp, không có sức lực nói với anh: “Xin lỗi… lại làm phiền anh rồi… tôi gặp tai nạn rồi.”
Nói xong cô cười tự giễu.
Ngữ khí của anh căng thẳng, hỏi dồn dập: “Có bị thương không? Bị thương nặng không?”
“Xe của tôi đâm vào một bức tường, đầu chảy máu…”
“Em đang ở đâu?”
“Tôi ở… trong xe.”
“Tôi hỏi em bị tai nạn ở đâu.” Anh đã bị chọc tức gần chết.
“À! Để tôi gửi định vị cho anh.” Tô Hi nói xong thì gửi định vị cho anh, bây giờ cửa xe cô bị tường chặn lại hết rồi, cửa kính xe cũng không mở được nên cô không thể làm gì cả, chỉ có thể chờ người đến cứu.
Trên tầng cao nhát của công ty giải trí, chỉ nghe tiếng Ôn Lệ Thâm chạy như điên, lao như tên bắn, anh chưa bao giờ như Vậy cả.