TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 299 Sự Thất Vọng Của Nghê Yên Để thật xinh đẹp khi xuất hiện, Nghê Yên đã nhờ cấp dưới của mình là Diệp Khải Nguyên chở cô đến đó, Diệp Khải Nguyên nhìn vẻ phấn khích không che giấu trên khuôn mặt cô, trong lòng có chút kinh ngạc.

“Chị, chị đi gặp ai vậy?”

“Cậu đoán xem.” Nghê Yên cười hỏi anh.

“Em đoán không ra.”

Từ đáy lòng Diệp Khải Nguyên biết đó có thể là Hình Liệt Hàn, nhưng anh không muốn đoán.

Làm sao anh có thể vui khi nhìn người phụ nữ mà mình muốn bảo vệ, yêu thương hết mực đi gặp một người đàn ông khác?

“Là Liệt Hàn, cuối cùng anh ấy đã hẹn gặp tôi.” Nụ cười nơi khóe miệng Nghê Yên không còn che giấu được nữa.

Diệp Khải ngạc nhiên, vừa lái xe vừa mừng cho cô: “Thật sao? Vậy thì chị thực sự nên vui mừng, vì người mà chị chờ đợi cuối cùng cũng đã đáp lại chị rồi.”

“Tôi biết anh ấy chưa quên tình cảm giữa chúng tôi. Hơn nữa, tôi hiểu tâm tư của đàn ông. Những gì không có được mới là những gì muốn có nhất. Tôi là người phụ nữ mà anh ấy chưa có được. Anh ấy chắc chắn sẽ muốn có lại tôi”. Nghê Yên duyên dáng vén tóc, Diệp Khải Nguyên nhìn cô qua kính chiếu hậu, tim đập mạnh.

Nhưng không biết, anh ấy lại là một phiên bản khác.

“Khải Nguyên, cậu tập trung lái xe đi. Tôi không muốn lo lắng về cuộc hẹn của tôi với Liệt Hàn, với cả, cậu về khách sạn trước đi. Tôi có khi tối muộn mới về, đừng đợi tôi.” Ánh mắt Nghê Yên nghiêm túc liếc nhìn Diệp Khải Nguyên.

Diệp Khải Nguyên trầm giọng đáp: “Được rồi, em đưa chị đến rồi sẽ về khách sạn.”

Đã hai tuần kể từ khi đến đây, tâm trạng Nghê Yên chưa bao giờ tốt như vậy, tràn đầy mong đợi. Một chiếc xe thể thao khác cũng đang đến quán cà phê, trên xe, Hình Liệt Hàn một tay nắm lấy tay Đường Tư Vũ, tay kia lái xe.

Đường Tư Vũ nhiều lần yêu cầu anh buông tay, chú ý lái xe, Hình Liệt Hàn không đồng ý, hơn nữa, lái xe bằng một tay cũng không có gì là khó.

Ngược lại, bởi vì ngay sau khi lên xe, Đường Tư Vũ liền trở nên im lặng nên làm anh cảm thấy có chút xót xa.

Vì sợ cô suy nghĩ lung tung nên anh liên tục năm tay để truyền cảm giác an toàn cho cô.

Đường Tư Vũ cảm nhận được tấm lòng của anh, vì vậy, cả chuyến đi, đầu óc cô có chút trống rỗng, chỉ có nhiệt độ trong lòng bàn tay đang nắm lấy tay cô, bàn tay anh khô ráp, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô, cô nhiều lần nhìn qua, thấy hình ảnh được anh nắm tay rất đẹp.

“Gần đến rồi.” Hình Liệt Hàn cười nhạt một tiếng, chiếc xe thể thao lái đến bãi đậu xe bên cạnh quán cà phê.

Khi xe dừng lại, Đường Tư Vũ thấy anh vẫn đang nắm tay mình, cô cười: “Còn không buông ra à?.”

Sau khi Hình Liệt Hàn tắt máy, cơ thể tuần tú của anh đột nhiên tiến lại gần, có chút đáng ghét nhìn cô chằm chằm: “Trừ khi em hôn anh, anh mới buông tay, nếu không, không buông đấy.”

Đường Tư Vũ bắt lực vì sự xấu xa của anh lúc trước, lúc này anh lại thế, cô không chiều nữa: “Không hôn.” Đường Tư Vũ đầy anh ra, mỉm cười.

Cánh tay dài còn lại của Hình Liệt Hàn đưa ra, trước khi Đường Tư Vũ kịp phản ứng, anh đã giữ lấy đầu cô, ép môi anh vào đôi môi đỏ mọng của cô rồi cưỡng hôn.

Sau khi hôn xong, anh thả tay ra và nhanh chóng xuống xe, vì sợ Đường Tư Vũ trách mình.

Đường Tư Vũ quả thực có chút trách móc, vừa xuống xe đôi mắt to xinh đẹp của cô đã nhìn anh chằm chằm: “Xấu xa.”

Hình Liệt Hàn tao nhã bước về phía cô, và trả lời với một nụ cười trầm ấm: “Em là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến anh trở nên xấu xa như vậy.”

Vẻ oán hận trong mắt Đường Tư Vũ lập tức tràn ngập hơi thở của sự ngọt ngào, khi Hình Liệt Hàn bước tới, cô chủ động khoác tay anh, đi đến lối vào chính của quán cà phê.

Hình Liệt Hàn đã đặt một phòng, và người phục vụ dẫn họ vào một căn phòng rộng rãi. Nghê Yên vẫn chưa đến.

Đường Tư Vũ bước đến bên chiếc cửa sổ kiểu Pháp, hít thở sâu chờ Nghê Yên.

Cô hy vọng rằng hôm nay sau khi Hình Liệt Hàn và Nghê Yên nói chuyện xong, Nghê Yên có thể dừng lại, không làm phiền Hình Liệt Hàn nữa.

Đến trước cửa quán cà phê, Nghê Yên bước xuống xe, cô nói với Diệp Khải Nguyên: “Cậu về trước đi!”

“Được, chị cũng cần thận.” Diệp Khải Nguyên quan tâm nói.

Nghê Yên bước vào quán cà phê với dáng vẻ tự tin và thong thả, cô bước rất nhanh vì cô rất nóng lòng muốn gặp người đàn ông này.

Nghê Yên nói tên phòng đặt trước, nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn cô lên phòng.

Nghê Yên khi dạo qua một số chỗ có thể soi gương, cô không quên nán lại vài giây đề kiểm tra lại lớp trang điểm của mình xem đã hợp chưa, vì cuộc gặp gỡ này mà cô thực sự đã phải rất có gắng, chỉ có cô mới biết mình đã căng thẳng như thế nào, coi trọng cuộc gặp gỡ này biết bao nhiêu.

Người phục vụ gõ cửa, mở cửa mời Nghê Yên vào.

Nghê Yên bước vào với một nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng, tuy nhiên, điều cô nhìn thấy đầu tiên không phải là Hình Liệt Hàn đang ngồi trên ghế sofa, mà là Đường Tư Vũ đang đứng khoanh tay trước cửa số kiểu Pháp.

Trong khoảnh khắc, nụ cười trên khóe miệng Nghê Yên đông cứng lại, ngay lúc Đường Tư Vũ quay đầu nhìn sang, hai đôi mắt đẹp chạm nhau, một đôi thì kinh ngạc, một đôi thì bình tĩnh.

Trái tim của Nghê Yên như bị ném từ trên trời xuống, vỡ tan, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghé sô pha và nhận ra đây không phải là buổi hẹn riêng giữa cô và Hình Liệt Hàn, anh còn đưa cả Đường Tư Vũ đi cùng nữa.

Nghê Yên nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, bình tâm bước vào và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Hình Liệt Hàn.

“Liệt Hàn, anh hẹn em đến có việc gì không?” Giọng Nghê Yên vẫn đầy dịu dàng, bởi vì cô lúc nào cũng muốn thu hút sự chú ý của Hình Liệt Hàn.

Sau khi ánh mắt của Hình Liệt Hàn dừng ở cô vài giây ngắn ngủi, anh ngước mắt lên và dịu dàng nhìn Đường Tư Vũ.

Đường Tư Vũ cũng phối hợp đi đến bên cạnh anh, sau khi Hình Liệt Hàn kéo cô ngồi xuống, anh chủ động giới thiệu: “Giới thiệu với cô, đây là Đường Tư Vũ. Cô ấy hiện tại là bạn gái và là mẹ của con tôi, sau này, cô ấy sẽ là vợ tôi.”

Đường Tư Vũ im lặng, mỉm cười nhìn Nghê Yên đối diện: “Chào cô Nghê.”

Lời mở đầu của Hình Liệt Hàn nói với cô, giả vờ rằng Đường Tư Vũ không nói với anh lần trước đã gặp Nghê Yên rồi.

Nghê Yên có chút giật mình, cô nhìn Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ vô tội nhìn cô.

“Chào cô, tôi là Nghê Yên, bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn.” Nghê Yên cũng phải giới thiệu bản thân một lần nữa, trước mặt Hình Liệt Hàn.

Trái tim của Hình Liệt Hàn hơi thắt lại, căng thẳng nhìn Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ khẽ mỉm cười: “Tôi biết.”

Nghê Yên nhìn thấy sự tự tin của Đường Tư Vũ, cô ấy dường như không có kích động hay phản ứng gì với quá khứ của họ.

Điều này khiến cô tự hỏi, có phải Đường Tư Vũ đã thực sự bình tĩnh như vậy, hay là vì cô ta không đủ yêu Hình Liệt Hàn?

“Nhắc mới nhớ, tôi vẫn là mối tình đầu của Liệt Hàn, người ta đều nói mối tình đầu là thứ mà đàn ông không bao giờ có thể quên được. Tôi rất vinh dự khi được Liệt Hàn nhớ đến cả đời này.” Nghê Yên giờ chỉ muốn nói những điều khiến Đường Tư Vũ không vui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi