Chương 347: Bình An Về Nước
Diệp Khải Nguyên bị đưa về nước R để xét xử, người thân của Nghê Yên cũng vội vã đưa cô về nước để tiếp tục điều trị, thế nhưng mới chỉ qua vài tháng, mà cô đại tiểu thư xinh đẹp vô hạn này đã xuống sắc, chân cũng đã gãy.
Tất cả những điều này, cũng đều là do cô tự làm tự chịu mà thôi.
Cô đã đẩy người đàn ông yêu cô nhất vào tù, và cũng làm cho người đàn ông cô yêu sâu sắc bị thương nặng, mà bản thân cô ta kết cục lại càng thê thảm.
Một tháng sau, một chiếc máy bay từ nước ngoài hạ cánh ổn định xuống sân bay Quốc tế ở thành phố A. Từ trên máy bay bước xuống là một đôi nam nữ, nam nhân thì tuấn tú phi thường, mỹ nữ thì xinh đẹp trong sáng, trong tiết trời mùa đông này vừa xuống máy bay đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Đường Tư Vũ rùng mình một cái, vừa cầm chặt chiếc áo khoác, trên vai có thêm một cánh tay, ôm cô vào trong chiếc áo gió ấm áp của người đàn ông này, Đường Tư Vũ lập tức cần thận đứng thẳng người lên, nói nhỏ: “Đừng để đụng vào vết thương của anh.”
“Không sao đâu!” Hình Liệt Hàn cười nhẹ một tiếng, đi về phía trước để chắn gió cho cô rồi đi đến lối ra của lối đi dành cho khách VIP. Đường Tư Vũ vẫn còn chưa nhìn thấy rõ đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Mami, daddy…”
Sau đó, ở phía bên ngoài lối đi, có một thân hình nhỏ bé đang ngồi trong vòng tay của Hình Chính Đình, chẳng không phải bạn nhỏ Đường Dĩ Hi thì có thể là ai đây?
Tưởng Lam và Hình Nhất Nặc cũng đến, tất cả đều đang mỉm cười chào đón họI Hình Chính Đình nhìn thấy con trai mình tinh thần không tệ, thần sắc cũng bình thường, cuối cùng trái tim ông như sụp xuống đất, không ngờ rằng hơn một tháng qua, con trai mình chỉ thiếu chút nữa thôi là đã gặp phải nguy hiểm ở nước ngoài.
Đường Tư Vũ bước nhanh đến lối ra. Cậu nhóc bước xuống khỏi vòng tay của ông nội và chạy thẳng về phía cô. Đường Tư Vũ lập tức cúi xuống bề cậu nhóc lên.
Hơn một tháng không gặp, có trời mới biết trong lòng cô nhớ con thế nào, ngay khi vừa bề cậu lên, cô đã không kìm được mà hôn cậu một cách cuồng nhiệt lên khuôn mặt non nót nhỏ bé của cậu.
“Mami, con nhớ mami lắm.” Cậu nhóc tủi thân, bẹp miệng nói và đôi mắt thì đỏ hoe như thể bị bỏ rơi.
Đường Tư Vũ đau lòng lập tức ôm cậu vào trong ngực, vỗ về tắm lưng nhỏ của cậu: “Là lỗi của mami. Sau này mami sẽ không bao giờ đi lâu như vậy nữa. Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
Hình Liệt Hàn đưa tay ra, khi cậu nhóc lập tức chạy ra khỏi vòng tay của Đường Tư Vũ để ôm cha, Đường Tư Vũ đã vươn tay ra và ôm cậu lại, không đề cậu nhóc trèo vào lòng của Hình Liệt Hàn: “Để mami ôm, đã lâu mami không được ôm con rồi, con lại nặng thêm rồi đấy!”
Hình Liệt Hàn xoa đầu cậu nhóc, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói lanh lảnh của Hình Nhất Nặc truyền đến: “Anh hai, chị dâu, hai người về rồi!”
Đường Tư Vũ trong lòng có hơi giật mình, vậy mà Hình Nhất Nặc lại đổi cách xưng hô với cô, trước kia vẫn là chị Tư Vũ, bây giờ đã trở thành chị dâu rồi, sắc mặt cô hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn chấp nhận cách xưng hô này.
Tưởng Lam cũng đi tới: “Tiểu Hi rất nhớ hai đứa, cuối cùng cũng trở về rồi.”
Hình Chính Đình vốn dĩ muốn võ vai Hình Liệt Hàn, nhưng nghe nói vai anh bị thương, nhất thời không biết nên vỗ vào bên nào, ông lại rụt tay lại, sau đó trực tiếp hỏi: “Không sao chứ!”
“Cha, con không sao.” Hình Liệt Hàn mỉm cười, thấy mẹ không hề lo lắng, có vẻ như cha anh đã giữ kín bí mật này.
Cả gia đình trở về nhà, ngồi trong chiếc xe thương vụ rất rộng rãi, mọi người vừa cười vừa nói chuyện, Đường Tư Vũ thở phào một hơi, cuối cùng đã về rồi, cô vẫn là thích những ngày tháng ở bên con trai mình.
Còn nữa, cô cũng nhớ Tô Hi, có thời gian sẽ hẹn ra ngoài gặp nhau một chút.
Về đến biệt thự, Hình Chính Đình vẫn tìm cơ hội gọi Hình Liệt Hàn vào phòng làm việc, Đường Tư Vũ biết họ nói chuyện gì, cô được cậu nhóc dẫn đi xem máy cây dạng mọng nước mà cậu trồng, cậu và Hình Nhất Nặc cùng nhau trồng, khiến cậu rất có cảm giác thành tựu.
“Đẹp quá, Tiểu Hi giỏi quá.” Đường Tư Vũ giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Buổi tối, Đường Tư Vũ đưa cậu nhóc đến bên cạnh, cùng cậu ngủ, kể chuyện, hai mẹ con lại quay trở về cuộc sống trước kia, Đường Dĩ Hi ngủ trong vòng tay của mẹ, cái miệng nhỏ nhắn trông rất vui vẻ.
Mười một giờ, cậu nhóc đã ngủ say, Đường Tư Vũ cũng cần thận nhìn khuôn mặt say ngủ của con trai mình, không nhịn được mà hôn một cái, rồi lại hôn thêm một cái nữa, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, bao nhiêu tình yêu thương của mẹ đều hiện ra qua ánh mắt.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, ở ngoài cửa Hình Liệt Hàn mặc một bộ đồ ngủ bước vào, Đường Tư Vũ hơi giật mình, thì thầm nói: “Anh tới đây làm gì!”
“Ngủi” Hình Liệt Hàn khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu nhóc.
“Không được, người anh bị thương, lỡ con đạp trúng anh thì phải làm sao?”
Đường Tư Vũ cũng không dám đảm bảo!
Khi con trai ngủ, nhiều lúc hay đạp linh tỉnh.
“Không sợ.” Hình Liệt Hàn không lo lắng chút nào! Chỉ cần được ngủ cùng vợ và con trai mình, đạp 10 cái chân anh đều bằng lòng!
“Anh…” Đường Tư Vũ cũng không còn cách nào khác với anh.
“Anh không thể ngủ được nếu như không có em ở bên.” Hình Liệt Hàn khàn giọng nói, đôi mắt đen như mực khóa chặt cô lại, đồng thời, ánh mắt đó cũng nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt của cậu nhóc.
Ngay lúc này cảm giác của một gia đình có ba người thực sự đã xuất hiện.
Đường Tư Vũ không đuổi anh ra nữa, mà ôm con trai vào lòng rồi nói với anh: “Mau ngủ đi, đắp chăn lại.”
Hình Liệt Hàn ngay lập tức ngoan ngoãn ngủ, cũng đắp chăn lên. Đường Tư Vũ giảm độ sáng, điều chỉnh ánh sáng đèn ngủ ở mức tốt nhất. Cô chớp mắt và nhẹ nhàng hôn lên trán, lên mắt cậu nhóc, như xuyên qua con trai mình, ánh mắt cô chằm chằm nhìn vào người đàn ông bên cạnh.
Khóe miệng của Hình Liệt Hàn cong lên một nụ cười quyến rũ, trong đêm lạnh lẽo như vậy, đôi mắt anh dường như có thể lây được cảm giác ấm áp cho người khác, qua ánh nhìn của anh, Đường Tư Vũ ôm chặt con trai vào lòng, an tâm chìm vào giắc ngủ.
Trong đêm đông lạnh giá như vậy, đói với một “cầu độc thân” mà nói đây thực sự khá thiếu hơi ấm, lúc này Tô Hi bao chặt người lại rồi chạy về nhà ngủ tiếp bởi vì Ôn Lệ Thâm đã đi công tác.
Mối quan hệ giữa cô và cha mẹ cuối cùng cũng dịu đi vì lần trước cô bị thương, cô cũng về nhà thường xuyên hon, chị gái cô ngày nào cũng chạy đi làm việc ở bên ngoài, cô phận làm con gái cũng nên về nhà với mọi người nhiều hơn.
Bây giờ Tô Hi hoàn toàn không phải ở trong trạng thái làm việc nữa, Ôn Lệ Thâm đương nhiên cũng không hi vọng cô nhận thêm kịch bản, nhưng, quảng cáo sau Tết, cũng đã nhận cho cô vài cái, hơn nữa tất cả đều là những nhãn hiệu hàng đầu, đợi đến khi hợp đồng của những nhãn hiệu lớn đó và các nghệ sĩ khác hết hạn, tất cả đều sẽ rơi vào tay cô.
Điều này khiến cô càng chứng minh được một chuyện, có bạn trai là BOSS của làng giải trí có rất nhiều lợi ích.
Bây giờ đã bước sang tháng 12, rất nhanh thôi sẽ đến Tết, cô mong chờ một năm mới khác biệt này.
Đường Tư Vũ trở về và nghỉ ngơi ba ngày mới bước vào tập đoàn Đường thị làm việc, Khưu Lâm cuối năm nhiều việc, cộng thêm việc Hàn Dương ngày nào cũng nộp báo cáo của bộ phận kinh doanh, cũng không có sơ hở nào, Khưu Lâm không nói gì, nhưng Đường Tư Vũ trở về, Khưu Lâm lại trở nên căng thẳng.