TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 352 Yêu Cầu Phần Thưởng

Đường Tư Vũ ngồi trong phòng làm việc, phía sau, trợ lý bưng ly cà phê đi vào, ở công ty mấy ngày nay cô cũng hiểu khá rõ một số quy luật phát triển của công ty, tiếp xúc với văn kiện cũng không quá vắt vả, cô đột nhiên thấy rất hói hận. Nếu lúc đầu cô gia nhập công ty sớm hơn để giúp cha mình, Khưu Lâm sẽ không có cơ hội giết cha cô.

Khoảng hai giờ trưa, tại sân bay một thân hình cao lớn quyến rũ đẹp trai bước ra, trợ lý của Ôn Lệ Thâm đưa chìa khóa xe cho anh: “Tổng giám đốc Ôn, ngài không trở lại công ty sao?”

“Không! Tôi có việc quan trọng phải làm.”

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm sắc bén có chút mong chờ, nâng đồng hồ lên liếc mắt nhìn thời gian, khóe miệng hiện lên ý cười.

Vì cô, mà anh đã vội ra sân bay khi mới họp được một nửa, cũng chỉ để nhận được một chút phần thưởng thực tế!

Chiếc xe thể thao của Ôn Lệ Thâm phóng ra đường lớn, hướng thẳng đến nhà họ Tô.

Hôm nay Tô Hi cày một bộ phim mà căn bản không thể dừng được, cô ngưỡng mộ tài diễn xuất của nữ chính, vừa cày phim vừa cầm một chút snack vừa ăn, cô hoàn toàn quên mát lời hứa tiện miệng nói ra tối qua.

Hơn nữa, cô chắc chắn Ôn Lệ Thâm không thể về kịp.

Cô cười khúc khích thêm vài lần nữa, khiến Lý Thiến đẩy cửa đi vào nghe thấy, không khỏi nhìn cô vài cái, nhưng đó là ánh mắt đong đầy tình mẫu tử.

“Mẹ bổ hoa quả tươi cho con, đừng lúc nào cũng ăn đồ ăn vặt, ăn hoa quả đi!

“Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt với con.”

“Con là con gái của mẹ, mẹ không đối tốt với con, thì đối tốt với ai.”

“Thật tốt, chị gái không có phúc bằng con!

Hạnh phúc quái” Tô Hi cười đắc ý, lần sau gọi điện cho chị gái nhất định phải khoe địa vị của cô ở nhà.

Lý Thiền cảm thấy buồn cười với thần thái kỳ quặc của cô, nhưng cô con gái lớn đã quá trưởng thành và vững vàng, không còn bám lấy bà như hồi còn nhỏ nữa, dựa dẫm vào bà nhưng giờ cô con gái nhỏ đã trở lại như một một đứa trẻ, lại dựa dẫm, dính lấy bà.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Tô Hi cầm lấy nĩa đưa lên miệng, Lý Thiến cũng rất vui được bón một miếng, sau đó lại có chút lo lắng nói: “Hi Hi, Lệ Thâm đi đâu vậy? Sao mẹ không thấy con và cậu ấy liên lạc?

Không phải các con chia tay đấy chứ!”

Dấu sao, sau khi biết được thân thế của Ôn Lệ Thâm, bà đã lo lắng biết bao, con gái bà chỉ là một nghệ sĩ nhỏ dưới công ty của cậu ấy, còn cậu ta là sếp lớn, nếu cậu ta coi thường con gái bà thì sao đây?

Bây giờ ngay cả chồng bà đối với Ôn Lệ Thâm cũng không có ý kiến gì, bà không muốn một con rễ tốt như vậy lại chạy đi mật.

“Mẹ, anh ấy đi công tác, có lẽ tối nay anh ấy sẽ về!” Tô Hi không rõ nói.

“Hi Hi, con phải chủ động liên hệ cho người ta.”

“Mẹ, mẹ lo lắng cái gì! Mẹ còn lo lắng anh ấy không cần con sao?” Tô Hi cười hỏi.

Lý Thiến thật sự lo lắng chuyện này, bà gật đầu nói: “Đương nhiên, nói thật, gia cảnh của Ôn Lệ Thâm tốt như vậy, lại đẹp trai tuần tú, có bao nhiêu phụ nữ thích cậu ấy chứ “Mẹ, vậy ý của mẹ, có phải là con gái mẹ không đủ xinh đẹp, không xứng với anh ấy không!” Tô Hi có chút không nói nên lời, làm gì có ai nghĩ con gái mình như vậy chứt Lý Thiến liếc nhìn cô một cái: “Con cũng không hề kém, chỉ là Ôn Lệ Thâm ưu tú như vậy, mẹ sợ lài Con không giữ được cậu ấy!”

“Không giữ được thì không giữ được thôi!

Anh ấy không cần con, con cũng không cần.” Tô Hi phồng má nói, nhưng sau khi nói xong, trong lòng cô hơi có chút buồn, hình như Ôn Lệ Thâm thật sự không cần cô.

Lý Thiến cũng không muốn nói gì nữa, nói với cô: “Con cũng đừng ăn nhiều quá, cần thận lại tự vỗ béo mình.”

Chính là lo lắng cô ăn nhiều rồi béo lên, càng không xứng với anh.

Tô Hi nhìn mẹ đi ra ngoài với vẻ không nói nên lời, cô thở dài, càm đồ ăn lên, vừa đưa lên miệng đã ném lại, không được, cô không thể trở thành người phụ nữ không xứng với Ôn Lệ Thâm.

Cô phải bỏ đồ ăn vặt.

Đang nói, đột nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên, cô cầm lên xem, không phải Ôn Lệ Thâm thì còn là của ai?

Tim cô đập lập tức đập bùm bụp, cô vội vàng nghe máy: “Alo! Anh về rồi à?”

“Còn nhớ những gì em nói tối qua không?”

“Tối hôm qua em nói cái gì?”

“Nếu như anh có thể về trước ba giờ đứng trước mặt em, em sẽ thưởng cho anhl”

“Nhưng anh… không phải anh chưa về sao?” Tô Hi nheo mắt, cảm giác có một dự cảm không lành.

“Em đứng ở trước cửa số, hướng nhìn ra sân xem…”

Không đợi anh nói xong, Tô Hi đã vội vàng xông ra ngoài cửa sổ, đầy cửa mở ra, nhìn thấy trong sân một thân hình tuần tú, mảnh khảnh đứng ở đó, vừa gọi điện thoại vừa cười với cô.

Tô Hi ôm ngực phần kích, anh thật sự đã về rồi.

Lý Thiến cũng ra chào đón: “Lệ Thâm tới à, mau vào đi, mau… Hi Hi ở trên lầu.”

Ôn Lệ Thâm tắt điện thoại, cười nói với bà: “Bác gái, đã lâu không gặp.”

“Đã mấy ngày rồi, bác quá nhớ cháu rồi, uống trà đi!”

“Để cháu gặp Hi Hi trước đã!” Ôn Lệ Thâm nóng lòng muốn gặp cô.

“Con bé ở trên lầu, cháu đi lên đi” Lý Thiến cũng vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.

Khi Ôn Lệ Thâm bước lên lầu, Tô Hi đã vội vàng trở về phòng, đang rửa mặt trong phòng tắm, khi cô đang chuẩn bị thay một bộ đồ đẹp thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Mà cô cũng đang mặc một bộ đồ ngủ mùa đông do mẹ cô mua nên tất nhiên không hợp mốt, đối với mẹ thì chỉ cần giữ ấm là đủ.

Tất nhiên, việc giữ ấm là chính, nên Tô Hi từ khi thức dậy đến giờ, vẫn luôn mặc nó, bộ đồ ngủ có màu sắc và hoa văn đỏ sẫm.

“Chờ một chút…” Tô Hi cố gắng cứu lại một chút hình ảnh của cô, cánh cửa liền bị vặn mở ra.

Cô vội vàng che lại mấy chiếc áo vừa mới cởi ra, nhanh chóng cài cúc lại, ngoài cửa có một người đàn ông mặc vest đen, là ông chủ lớn vừa bước ra khỏi cuộc họp quan trọng, đang đứng cùng cô. Tương phản đối lập với cô.

Điều này khiến Tô Hi thực sự có cảm giác rằng mình sẽ bị người đàn ông này bỏ rơi bất cứ lúc nào.

“Sao anh không để em thay quần áo rồi vào.” Tô Hi cạn lời hỏi.

Ôn Lệ Thâm vòng tay nhìn cô từ trên xuống dưới: “Anh cảm thấy khá ổn, tại sao phải thay?”

Tô Hi chớp mắt, nghiêm túc hoài nghỉ trình độ thưởng thức của anh, nhưng trái tim cô lại thấy rất ngọt ngào.

Ôn Lệ Thâm cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hò: “Mười phút nữa là ba giờ, vậy là anh đã làm được rồi. Phần thưởng của anh đâu?”

Tô Hi không ngờ một câu nói đùa tối hôm qua lại khiến anh xem là thật, cô lập tức ngắn người ra, không biết thưởng cho anh như thế nào.

“Cái đó, em vẫn chưa nghĩ ra, hay là tối nay em mời anh đi ăn tối.” Tô Hi cảm thấy vừa nhìn thấy anh, cô liền muốn mời anh đi ăn tối.

Ôn Lệ Thâm lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng: “Ngày nào cũng mời anh ăn cơm, em không chán, nhưng anh chán lắm rồi, nghĩ cái gì mới mẻ chút đi.”

“Vậy thì em… mời anh… hát.” Tô Hi rặn ra một câu.

Lúc này nhìn thấy Ôn Lệ Thâm đóng chặt cửa lại, thân thể cường tráng áp chế cô: “Anh sẽ tự đòi lại phần thưởng của mình!”

“Anh… anh muốn… ưm…” Tô Hi trực tiếp bị người đàn ông dồn vào tường.

Tô Hi rất hối hận, sau này cô sẽ không bao giờ nói khoác nữa, bởi vì dường như không có việc gì mà người đàn ông này

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi