TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 547: Vì Cô Mà Đối Mặt Với Người Nhà.

“Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Hiên Viên Thần nói xong, cúi người hôn lên mặt cô: “Đi ngủ sớm đi.”

Tô Thắm ngượng ngùng gật đầu, đẩy cửa xuống xe.

Cô lặng lế nhìn đoàn xe đi xa, trái tim dường như đã bị rút đi, lúc này bắt thình lình một câu nói từ bên cạnh truyền tới: “Tiểu Thắm, con ở đây ngây ngốc cái gì đó?”

Tô Thắm lập tức sửng sót, quay đầu lại, nhìn về phía sau, ba cô mới đi dạo trở về đang chắp tay sau lưng nhìn cô.

“À… không có gì. Ba, sao muộn như vậy ba mới về?”

“Đoàn xe vừa rồi là của ai vậy?” Ba Tô có thể thấy rõ ràng, đoàn xe đó có cảm giác uy nghiêm.

“À, có chút chuyện công việc ấy mà.” Tô Thắm nói dối.

Ba Tô hơi nghỉ ngờ, nói với cô: “Về thôi.”

Hai ba con cùng nhau trở lại đại sảnh, trong đại sảnh Lý Thiến còn đang làm một chút điểm tâm cho Tô Thắm, bởi vì cô không ăn cơm chỉ thích ăn vặt, chua chua cay cay.

Lý Thiến vừa trộn xong một phần lương bì, nhìn thấy con gái lớn trở lại, liền hỏi: “Tiểu Thắm, con có muốn ăn không?”

“Con no rồi ạ.” Tô Thắm nở nụ cười.

Lý Thiến lập tức ồ lên một tiếng hỏi cô: “Tiểu Thắm, con lầy chiếc khăn quàng cỗ ở đâu! Nó không phải của con?”

Tô Thắm khẽ giật mình, nghĩ đến chuyện Hiên Viên Thần đem khăn quàng cổ quấn cho cô, lúc xuống xe hơi quẫn bách nên quên trả lại cho anh, cô ngượng ngùng nói: “Là do một người bạn đưa.”

“Con trai đưa?” Lý Thiến lập tức cười hỏi.

Tô Hi cười mập mờ nhìn cô: “Chị, chị có người theo đuổi chứ gì?

“Chuyện này… sau này con sẽ kể cho mọi người.” Tô Thắm cũng không có phủ nhận.

“Ba, mẹ, hai người đều nghe rồi nhá, có lẽ nhà ta sẽ sớm có con rễ mới.” Tô Hi cười tửm tỉm nói thêm từ đáy lòng, anh là một nhân vật to lớn tầm cỡ khó lường.

Tất nhiên, cô không thể nói điều này bây giờ.

“Tiểu Thắm, con khi nào thì mang về nhà dùng cơm? Cứ xem như bạn bè thôi cũng có thể đáp ứng mài”

“Mẹ, nói sau đi! Anh ấy bận lắm.” Tô Thắm xấu hỗ đáp.

“Cho dù bận rộn đến đâu, sẽ luôn có thời gian dùng bữa!” Lý Thiến rất mong chờ.

Ba Tô ngay lập tức nghĩ đến đoàn xe bí ẳn vừa rời đi. Trái tim ông như thắt lại. Bạn trai của con gái ông là…

Người trong chiếc xe đó?

Bất kể là như thế nào, ba Tô cảm thấy đối phương lai lịch không hề nhỏ, cũng hy vọng con gái của mình không bị ức hiếp.

Hôm nay Lệ Thâm lại mua một đống thuốc bỗ trở về. Ngày mai mẹ sẽ cho chị em bọn con bồi bổ thật tốt. Thuốc Lệ Thâm đưa ngày nào cũng khác nhau, trong nhà chứa không xuẻ luôn rồi.”

Lý Thiến cảm thán nói.

Tô Hi nghĩ đến điều gì, cô im lặng nói: “Nói cho mọi người nghe một chuyện, hôm nay Lệ Thâm thay con đi xếp hàng mua bánh mì nướng bị chụp trộm. Sau đó ngay lập tức leo lên top một tìm kiếm. Tiêu đề viết “bá đạo tổng tài sủng thê tận trời” như một cuốn ngôn tình vậy đó.”

Lý Thiến nghe xong, lập tức trừng mắt nhìn nàng: “Nhóc con, sao con lại để Lệ Thâm làm loại chuyện đó, gọi mẹ đi mua cũng được. Phải xem thân phận của thằng bé chứ, chắc chắn bị nhòm ngó.”

“Chị xem với.” Tô Thắm lập tức ngồi vào bên cạnh cô, Tô Hi mở tắm ảnh trên hot search ra, thấy ngay tin tức của Ôn Lệ Thâm vẫn cứ on top mãi, độ nồi tiếng không ngừng tăng lên.

Dáng đứng giữa dòng người vô cùng hút mắt của Ôn Lệ Thâm, những bình luận ở dưới đều là của một đám người u mê. Tắt cả đều đang ghen tị với một người, đó chính là Tô Hi.

Ai có thể làm Ôn Lệ Thâm buông xuống tư thái, ngoại trừ vợ thì còn ai2 “Lần sau muốn ăn cái gì thì cứ nói mọi người đi mua, đừng có sai Lệ Thâm nữa.” Lý Thiến lại nói một câu.

Tô Hi cũng rất đau lòng chuyện chồng mình bị người qua đường chụp, cô cũng không dám nữa.

Chỉ là lúc sáng sớm hôm sau Ôn Lệ Thâm đến, lại mua bánh nướng mà cô thích, anh hoàn toàn không để ý đến chuyện tối hôm qua bị chụp lén.

Tô Hi và Tô Thắm đang dùng bữa sáng, Tô Hi cắn một cái, ngọt ngào ăn bánh đồng thời cũng đau lòng nói: “Lần sau anh đừng xếp hàng nữa, em có thể không ăn mà.”

Ôn Lệ Thâm nhìn cô, rõ ràng rất thích ăn, anh rất hài lòng, “Không sao, ngày mai anh đi mua nữa.”

Giữa trưa, Ôn Lệ Thâm đến công ty làm việc, hai chị em Tô gia ở trong nhà, có ba có mẹ mùa đông năm nay cũng trở nên ấm áp tình người.

Lúc xế chiều, Hiên Viên Thần gọi điện thoại đến, tạm thời thêm một cuộc họp nên không thể đến đón cô. Tô Thắm cũng không có phản đối gì, còn nhẹ nhàng an ủi anh, làm việc cho tốt.

Hiên Viên Thần cảm thấy thực sự may mắn khi gặp được một người bạn gái bao dung như vậy.

Chạng vạng tốt, Hiên Viên Thần hẹn người nhà dùng bữa, anh chạy từ toà nhà tổng thống về nhà ba me, anh đã lâu rồi không trở về đây.

Lý Sâm đã chuẩn bị đầy đủ quà cáp, đoàn xe của Hiên Viên Thần lập tức xuất phát.

Nơi ba Hiên Viên Thần chọn để an hưởng tuổi già ở một khu vực ven thành phố, dân cư quanh đây là những người già về hưu thuộc giới chính trị. Xung quanh có một gian hàng lồng đèn, rất an toàn và yên tĩnh.

Ba Hiên Viên Thần chọn một biệt thự kiểu Trung Quốc có sân rộng, trang trí bên trong cũng là cấu trúc gỗ đàn hương kiểu Trung Quốc.

Xe của Hiên Viên Thần lái vào sân, Lý Sâm nhanh chóng mở cửa cho anh, Hiên Viên Thần bước vào, một người đàn ông lớn tuổi bước tới cung kính gọi: “Thiếu gia, cậu về rồi.”

Trong nhà này, Hiên Viên Thần không còn là tổng thống, anh là thiếu gia của gia đình này.

“Bác Tam, gần đây thân thể bác khỏe không?” Hiên Viên Thần mỉm cười nói.

“Ở trong phủ của thiếu gia, rất chỉ là khỏe.”

“Ba mẹ con ở bên trong à?”

“Vâng, đang chờ thiếu gia đó.”

Hiên Viên Thần gật gật đầu, trước đây khi trở về căn nhà này tâm trạng của anh rất nhẹ nhàng, đây là nơi ám áp và thoải mái nhất đối với anh sau những giờ làm việc, nhưng hôm nay tâm tình có chút chật vật.

Trình Tuyết Lam từ cửa bước ra, liếc nhìn anh: “Về rồi đấy à?”

“Mẹ!” Hiên Viên Thần lập tức bước tới, đưa tay ôm vai mẹ, trong mắt mang theo ý cười nịnh nọt.

Đến cùng cũng là mẹ ruột, Trình Tuyết Lam vừa rồi vẻ mặt có chút phẫn nộ, lập tức mềm nhũn, có chút bắt lực.

“Mẹ, con lần này mang cho mẹ rất nhiều đồ tốt. Là bộ sưu tập vòng tay bằng ngọc mà mẹ thích, chất lượng rất tốt nhé.” Hiên Viên Thần lấy lòng mẹ và đặc biệt chọn về.

Trình Tuyết Lam biết rằng dù bà có trách con trai mình không nghe lời như thế nào, chỉ cần anh dỗ dành bà, lòng bà sẽ dịu lại, mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào anh.

Lý Sâm lấy ra chiếc vòng ngọc lam đặt trên bàn, trong chiếc vòng màu đen, chiếc vòng bằng ngọc này trong suốt như pha lê, nhất định là một bảo vật quý hiếm.

Trình Tuyết Lam nhìn một cái, trong mắt cũng lộ ra vẻ đắc ý: “Mắt nhìn của con ngày càng tốt đó.”

“Đương nhiên rồi ạ, hiếu kính với mẹ, con sao dám thờ ơ.” Hiên Viên Thần cười cầm lên chiếc vòng ngọc: “Mẹ, con đeo lên cho mẹ thử xem.”

“Thôi đi, giữ lại chiếc vòng ngọc này! Có thể tặng cho người khác.”

Hiên Viên Thần giật mình và nhìn mẹ mình: “Mẹ, cái này là con đặc biệt chọn cho mẹ mà?”

Trình Tuyết Lam nhướng mi, nghiêm túc nhìn: “Lần này con về là muốn nói chuyện con với Tô Thắm?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi