TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 569: Có Được Đối Phương

Họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cộng thêm việc bị đè nén trong một thời gian dài, phần tình yêu đó sớm đã trở nên sẵn sàng rồi, ngay tại đêm nay sự đè nén giữa họ cũng trở nên không cần thiết nữa mà cứ để mặc cho phần tình cảm này bao chùm lấy đôi bên.

Trong đại sảnh, hôm nay Diệp Đông không cần phải tăng ca nên đã về từ sớm rồi, vậy nên trong đại sảnh sáng rực này chỉ thấy hình bóng của hai người bọn họ, Tô Thắm quấn chiếc khăn quàng cổ của Hiên Viên Thần vào phòng khách, nhiệt độ bên trong phòng khách vô cùng ấm áp khiến cô phải duỗi tay ra cảm nhận sự ấm áp đó, lúc này đây có một bàn tay rộng lớn duỗi ra sưởi ấm cho cô, sau đó Tô Thắm kéo chiếc khăn quàng cổ ra xoay người lại, tựa sát vào người đàn ông đối diện, gần tới mức cô có thể cảm nhận được hơi thở đầy nam tính trên người anh.

Hiên Viên Thần tháo khăn quàng cổ của cô ra, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một gương mặt xinh đẹp khiến anh nhung nhớ ngày đêm, hương thơm trên người cô, mọi thứ của cô đều khiến anh phải khao khát.

Bị đè nén lâu như vậy, đêm nay cuối cùng đã đã đạt tới cực hạn. Không cần dùng bắt kỳ một loại ngôn ngữ nào cũng có thể cảm nhận được con tim của đối phương, cảm nhận được mọi suy nghĩ của người kia, chỉ là Tô Thắm có chút xấu hỗ cụp mắt xuống. Không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vào lúc này một bàn tay to lớn hơi dùng lực nâng cằm cô lên để cô ngắng đầu lên, ánh mắt cô bất ngờ chạm vào ánh mắt sâu thẳm tựa như bóng đêm, trong đôi mắt đó tựa như có một thứ gì đó khiến cô không dám nhìn vào.

Đôi môi mỏng của Hiên Viên Thần khẽ nhếch lên, ôn nhu hôn tới.

Tô Thám thuận theo, nhắm mắt lại và tiếp nhận nụ hôn của anh, bàn tay cô bắt tri bất giác vòng lên cỗ anh, cùng anh trao cho nhau một nụ hôn sâu.

Nụ hôn như một ngọn lửa nó từng chút từng chút bốc lên, đồng thời cũng bùng cháy theo chiều hướng dữ dội.

Nụ hôn của Hiên Viên Thần trở nên ngày càng cuồng dã và kịch liệt, đôi tay anh ôm chặt lấy lưng Tô Thám để tránh lưng cô không tiếp xúc với mặt tường lạnh lẽo, lưng cô đều dựa hết vào lòng bàn tay anh, mà nụ hôn của anh lại tấn công vô cùng mạnh mẽ.

Đầu Tô Thắm sớm đã trở nên trống rỗng, thậm chí cô còn có một loại cảm giác chờ mong, cũng có một chút bắt an và căng thẳng.

Cuối cùng thì Hiên Viên Thần cũng buông cô ra, hơi thở của hai người đều trở nên hỗn loạn, âm thanh thô ráp của Hiên Viên Thần thì thầm bên tai cô: “Đêm nay anh muốn em.”

Những lời này mang theo một tia khát vọng tràn đầy cấp bách.

Thân thể Tô Thắm tựa như bị điện giật một cái, cô nhắm mắt lại rồi nhào vào lòng anh, đáp lại anh.

Trong ánh mắt mê ly của Hiên Viên Thần vẫn còn sót lại một tia lý trí, anh thở dài một hơi: “Nếu như em muốn đợi đến đêm hôm kết hôn… anh cũng có thể đợi cùng em.”

Tô Thắm vùi mặt vào lòng anh, rầu rĩ trả lời: “Không đợi nữa.”

Hiên Viên Thần nở một nụ cười trầm thấp, cảm giác bản thân mình vô cùng xấu xa, rõ ràng là rất muốn cô vậy mà lại bắt cô phải thừa nhận, xem ra cô còn mong muốn việc này hơn cả anh. Lúc này đây Tô Thắm thực sự không dám vác mặt ra ngoài gặp ai nữa, Hiên Viên Thần biết cô đang căng thẳng, hơn nữa trọng lượng trên cơ thể cô đều dựa hết vào lồng ngực anh, sợ rằng nụ hôn ban nãy đã khiến chân cô có chút vô lực.

Hiên Viên Thần mỉm cười cúi người, duỗi tay ôm ngang cô lên, Tô Thám lập tức ngẳng đầu, ôm lấy bờ vai anh, dưới ánh đèn gương mặt trắng như tuyết của cô hiện lên màu hồng phấn, so với hoa đào thì càng thêm mê người.

Hiên Viên Thần ôm cô một cách nhẹ nhàng trầm ổn bước lên tầng trên, Tô Thắm tiếp tục vùi mặt vào trong lòng anh.

Giờ này đây não bộ của cô đã trở thành một mảnh hỗn độn, đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện như vậy nên cảm thấy vô cùng hoang mang, không biết phải làm sao cho phải.

Hiên Viên Thần cũng đã từng nghĩ tới chuyện tình khi xưa của Tô Thắm và Đoạn Tử Hiên, có điều, gặp được cô anh sẽ không để quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa mà lựa chọn chấp nhận mọi thứ thuộc về cô, bao gồm toàn bộ quá khứ của cô, anh cũng sẽ không để ý.

Chỉ là, giờ khắc này đây, nhìn thấy biểu hiện e ấp của cô gái ở trong lòng lại khiến anh bắt đầu nghĩ tới mối quan hệ của cô và Đoạn Tử Hiên, lẽ nào không giống như anh đã tưởng tượng sao?

Tô Thắm được anh đặt nhẹ nhàng lên giường, anh cầm lấy điều khiển bật đèn, anh không bật quá sáng, anh chọn bật đèn ở giường và đèn tường, những ánh đèn mờ nhạt và mang theo những tia sáng ấm áp.

Vô cùng phù hợp với tình cảnh lúc này.

Tô Thắm ngồi dậy, cắn đôi môi đỏ mọng, chủ động cởi áo khoác ngoài, bên trong liền lộ ra một chiếc áo len màu trắng, vóc người của cô thuộc loại vô cùng hoàn mỹ, mặc dù nhìn có chút mảnh khảnh thế nhưng lại rất cân đối, nở nang vô cùng mê người.

Hiên Viên Thần thấy cô chủ động như vậy, khóe miệng lại nhéch lên một nụ cười, là một nụ cười vô cùng mãn nguyện.

“Anh cười cái gì chứ!” Tô Thắm xấu hỗ quay mặt đi .

“Được, anh không cười.” Hiên Viên Thần lập tức trưng ra bộ mặt nghiêm chỉnh.

Tô Thắm không khỏi ngẳng đầu lên nhìn anh: “Em hai mươi tám tuổi rồi cũng không còn gì để lưỡng lự nữa.”

Thấy biểu tình này của Tô Thắm Hiên Viên Thần không nhịn được nữa mà nở nụ cười, lại một lần nữa cười thành tiếng, anh lập tức an ủi cô nói: “Anh ba mươi hai rồi, anh mới là người cần phải nóng vội.”

Tô Thắm nghe xong không khỏi phì cười thành tiếng, môi hồng răng trắng ở dưới ánh đèn trông cô vô cùng mê người. Nó vô cùng mê hoặc trong mắt người đàn ông khiến cho trái tim anh dậy sóng.

Anh chống hai tay xuống, vây chặt lấy người phụ nữ, cong khóe miệng: “Lúc này đây, không cho phép em được đồi ý.”

“Sẽ không!” Tô Thắm nhướng mày trả lời.

Hiên Viên Thần cúi thấp người xuống, lại đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô. Anh sẽ không khiến cô phải hối hận, ngay lúc này đây, anh không cho phép.

Bên ngoài cửa số những hạt tuyết đã bắt đầu rơi mà bên trong cửa sổ, bầu không khí ngày càng ấm lên, trên chiếc giường xám tro có hai thân ảnh đang chồng lên nhau.

Hơn một tiếng sau, âm thanh trong phòng mới yên tĩnh trở lại, trong không khí chỉ còn nghe được tiếng thở dốc. Tô Thắm nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mắp máy, lúc này đây lại có một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi cô. Nụ hôn tràn đầy yêu thương…

Nghỉ vấn lúc trước của Hiên Viên Thần giờ đây cuối cùng anh cũng đã có được câu trả lời, anh cau mày lộ vẻ đau lòng, bởi anh đã không biết kiềm chế bản thân.

“Em ôn chứ?” Hiên Viên Thần hỏi một câu.

“Ừm… mệt!” Tô Thắm mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên sự thỏa mãn và mang theo chút mệt mỏi.

*Đi tắm qua một chút rồi chúng ta đi ngủ.” Nói xong Hiên Viên Thần đứng dậy, mặc quần áo, sau đó lấy một cái chăn mỏng ` bao bọc lấy Tô Thắm ôm cô tới phòng tắm.

“Hôm nay ngủ ở phòng khách nhé!” Tô Thám xấu hồ nói với anh.

Đương nhiên là Hiên Viên Thần biết cô là muốn ám chỉ tới điều gì, bởi vì trên giường còn có chứng cứ chứng minh cho lần đầu tiên của cô.

“Anh không để ý.” Hiên Viên Thần thấp giọng cười.

“Không được, em để ý.” Tô Thắm kiên quyết muốn đổi giường.

“Được rồi! Nghe theo em.” Hiên Viên Thần cười rộ lên, anh có một loại suy nghĩ là cả đời này mọi chuyện sẽ đều nghe hết theo cô.

Một đêm này Tô Thắm thật sự là đã quá mệt rồi, ôm người đàn ông bên cạnh rồi ngủ một cách ngon lành.

Hiên Viên Thần nhìn chăm chú vào người phụ nữ ở trong lòng, anh có một loại cảm giác như bị lây nhiễm, anh nhẹ nhàng đặt gò má lên trán cô rồi cũng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, nhưng cũng mới có sáu giờ sáng. Tô Thắm đang chìm trong giắc mộng, thế nhưng có lẽ là do cửa số chưa được khóa chặt cho nên có một luồng gió lạnh ập tới, Tô Thắm theo bản năng mà nhích lại gần người đàn ông bên cạnh, cánh tay rắn chắc của Hiên Viên Thần ôm chặt lấy cô, trước khi cô tỉnh dậy anh kéo chăn bông cho cô để cô không bị lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi