TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 670: Bữa Sáng Ám Áp

Một đêm này, Hình Nhất Nặc vẫn là ngủ lại nhà Ôn Lương Diệu, trên giường của anh.

Vả lại còn làm hại anh cả đêm không thể ngủ ngon, thời điểm cô đau bung liền nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng.

Sáng sớm, Hình Nhất Nặc tỉnh dậy, nhìn thấy người đàn ông mang theo nét mệt mỏi bên cạnh, cô lập tức cực kỳ đau lòng, thừa dịp lúc an tĩnh này quan sát anh, khóe miêng cô cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Ôn Lương Diệu vậy mà bị cô đánh thức, anh mở đôi mắt còn hẳn tơ máu, nhìn chằm chằm yêu tỉnh trong lòng ngực, vươn tay che mắt cô lại: “Đừng nhìn, muốn ngủ tiếp một lát không?”

“Em không ngủ nữa, anh ngủ đi! Em rời giường đây!” Hình Nhất Nặc cảm thấy xấu hỏ, sợ rằng nghiêng người sẽ làm bần giường của anh.

Vì vậy cô nhanh chóng rời giường đi vào trong phòng tắm.

Lúc Hình Nhất Nặc đứng dậy đi vào phòng tắm, Ôn Lương Diệu cũng rời giường.

Mặc dù anh ngủ không ngon, nhưng anh vẫn muốn rời thức dậy làm bữa sáng cho cô.

Trong việc nấu ăn, Hình Nhất Nặc thật sự không có thiên phú.

Cô tuy rằng cũng từng rất cố gắng học nấu ăn, nhưng trải qua vài lần không thành, chỉ kém một chút đã đốt cháy phòng bếp.

Ôn Lương Diệu liền tuyệt đối không để cô vào bếp nữa. Cho nên chuyện nấu cơm một ngày ba bữa này liền giao cho anh phụ trách.

Hơn nữa anh vô cùng cam tâm tình nguyện làm cho cô. Mặc dù trí nhớ năm năm kia mắt đi vẫn chưa thẻ tìm trở về, nhưng sau khi anh tỉnh lại, anh liền yêu cô rồi.

Ôn Lương Diệu lấy sữa từ trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Đồng thời cầm lấy hai quả trứng, bánh mì, bơ cùng vài miếng thịt nướng.

Đây là bữa sáng kiểu dáng Châu Âu vừa dinh dưỡng lại nhanh.

Ôn Lương Diệu thuần thục ở phòng bếp bận rộn.

Mà Hình Nhất Nặc đang ở trong phòng tắm, một bên tắm rửa, một bên âm thầm suy nghĩ lát nữa cô muốn làm bữa sáng, làm một bữa sáng tình yêu. Chờ sau khi anh tỉnh dậy là có thể ăn bữa sáng do cô làm.

Anh nhất định sẽ thật vui vẻ. Hình Nhất Nặc còn đang nghĩ cố gắng làm bữa sáng thế nào ăn mới ngon.

Sau khi tắm xong, Hình Nhất Nặc mặc áo choàng tắm, thắt chặt quanh eo, chuẩn bị vào phòng thay một bộ quần áo thoải mái.

Cô đẩy cửa phòng tắm ra, liền nghe được mùi thơm của bữa sáng truyền đến trong không khí.

Cô nhìn lên giường, không còn thấy thân ảnh Ôn Lương Diệu nữa! Tim Hình Nhất Nặc lập tức đập mạnh, chẳng lẽ anh đi làm bữa sáng cho cô rồi?

Hình Nhất Nặc lập tức nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ. Lúc nhìn vào phòng bếp liền thấy người đàn ông vẫn đang mặc đồ ngủ đã tự làm bữa sáng cho cô, thân hình anh cao ngắt, tựa phong cảnh đứng ở đó.

Trong lòng Hình Nhất Nặc liền âm thầm cảm động không nói nên lời, việc cô muốn làm, anh luôn sẽ giành lấy thay cô làm.

Mũi Hình Nhất Nặc chua xót, lập tức chạy đến gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lưng anh: “Anh nên ngủ thêm chút nữa, bữa sáng để em làm.”

Ôn Lương Diệu nghiêng người, cong môi cười: “Đi thay quần áo, lập tức có thể ăn. Sữa nóng ở trên bàn.”

Hốc mắt Hình Nhất Nặc cảm động lập tức ướt át. Cô buông tay đang ôm anh ra, khẽ nhón chân hôn lên sườn mặt anh: “Cảm ơn chồng.”

Nội tâm Ôn Lương Diệu rung động, cũng không biết Hình Nhất Nặc từ lúc nào lại bắt đầu dùng loại xưng hô này.

Mỗi lần cô gọi anh, anh đều có cảm giác thỏa mãn không thể giải thích.

Hình Nhất Nặc đi thay quần áo, cầm ly sữa nóng trên bàn uống, mùi sữa ngọt ngào, như rót vào tình yêu của người đàn ông này đối với cô.

Hai phần bữa sáng dinh dưỡng lại ngon miệng được bưng lên bàn, Ôn Lương Diệu nói với cô: “Đói chưa? Ăn đi!”

3 Hình Nhất Nặc ngồi xuống ăn bữa sáng, đồng thời ngắng đầu hỏi anh: “Hôm nay anh rảnh không?”

“Muốn làm gì sao?” Ôn Lương Diệu hỏi.

“Thay em chuyển đồ. Em quyết định hôm nay chính thức dọn đến sống cùng anh.” Hình Nhất Nặc vẻ mặt thận trọng nói.

Động tác của Ôn Lương Diệu ngừng một chút: “Không cần bàn qua với ba mẹ em sao?”

“Không cần. Ba mẹ em sớm đã muốn đem em gả cho anh rồi.”

“Được.” Đáy mắt Ôn Lương Diệu hiện lên ý cười.

Ánh mắt Hình Nhất Nặc nhìn anh: “Dù sao thì em là người của anh rồi.”

Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Vẫn chưa phải.”

“Rất nhanh là phải rồi. Đợi lần này của em qua là được.” Hình Nhất Nặc tinh nghịch nói.

Ôn Lương Diệu nuốt nước bọt, đôi mắt có vài phần thâm thúy: “Không muốn đợi sau khi kết hôn?”

Có lẽ là bởi vì anh luôn tâm niệm không muốn làm tổn thương cô, cho nên bây giò yêu cô, dù cho không có được cô, cũng đã thắm vào xương tủy.

“Không muốn. Em hiện tại chỉ muốn một chuyện, đó là hoàn Ề thành chuyện này.” Hình Nhất Nặc cắn môi, khuôn mặt nóng lên. “Ăn xong bữa sáng, anh cùng em về nhà thu dọn đồ.” Ôn Lương Diệu nói.

Hình gia.

“Daddy… không được đi.” Ngoài cửa, cuộc họp hội đồng quản trị của Hình Liệt Hàn mỗi thứ hai chỉ còn nữa tiếng nữa là bắt đầu rồi.

Mà ở cửa lớn Hình gia, một bé gái có mái tóc dài tới thắt lưng, không cao tới đầu gối hắn, đang dùng hai cánh tay ngắn ngủn ôm chặt bắp chân hắn, đã khóc được một lát.

Bé gái nhỏ nước mắt nước mũi chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đáng yêu, đôi mắt to ngập nước, nước mắt chảy dài, vô cùng đáng thương.

“Oa oa…” Cô nhóc vẫn tiếp tục khóc.

Bên cạnh, Đường Tư Vũ, vợ chồng Hình Chính Đình đều khuyên bé mau buông tay. Hình Liệt Hàn từ khi cô nhóc này bám dính liền chưa từng đến công ty đoàng hoàng.

Nhưng mà cuộc họp thường kỳ của hội đồng quản trị mỗi thứ hai, Hình Liệt Hàn là người nắm quyền công ty, không thể không đến.

Nhưng mà, ai kêu đứa nhỏ này mỗi buổi sáng đều dậy sớm chứ”? Chỉ cần nhìn thấy daddy của bé ra cửa, liền phải theo sát.

Giống như daddy của bé đi ra ngoài chính là không cần bé nữa.

: “Điềm Điềm, daddy đi làm việc. Con cùng mami làm đồ chơi được không?” Đường Tư Vũ cúi người, sắp mất kiên nhẫn thuyết phục.

“Không muốn… con muốn daddy cơ!” Cô nhóc một bên cự tuyệt, một bên đem khuôn mặt nhỏ kề sát daddy, đem nước mắt nước mũi lau hết vào quần tây đắt tiền của Hình Liệt Hàn.

Đều nói rằng con gái dính ba, câu nói này Hình Liệt Hàn sâu sắc nhận thức.

“Điềm Điềm, đợi daddy họp xong trở về có được không? Rất nhanh liền trở về.”

“Không muốn!” Cô nhóc vô cùng kiên quyết.

“Bà nội mang cháu đi dạo công viên nhé?”

“Không muốn!”

“Tư Vũ, cùng anh đi một chuyến đến công ty. Anh mang con bé theo.” Hình Liệt Hàn cũng không nhẫn tâm ép con gái tách ra.

“Anh chính là nuông chiều con bé!” Đường Tư Vũ tức giận nói.

Làm mẹ, cô chính là muốn dạy dỗ bé.

Hình Liệt Hàn cúi người xuống, đem đứa nhỏ sáng sớm đã làm ầm ï ôm vào lòng. Nước mắt cô nhóc kia vẫn còn chảy, miệng nhỏ khẽ mỏ, bé vui vẻ ngồi trên khuỷu tay rắn chắc của daddy, giống như giành được thắng lợi nhỏ.

“Thật không có biện pháp nào với con.” Hình Liệt Hàn một bên ôn nhu thay bé lau khuôn mặt nhỏ, sủng ái nói.

“Điềm Điềm yêu daddy nhát.” Tiểu gia hỏa kia ôm cổ hắn làm nũng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi