TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 684: Ôn Lương Diệu Tức Giận

Ôn Lương Diệu vì không gọi được cho Hình Nhất Nặc, vẫn vô cùng lo lắng.

Anh nói với đạo diễn Lưu một câu liền vội vã rời nhà hàng, anh vội tới chỗ đậu xe, lái xe về phía khách sạn.

Kiều Nam lúc này cũng đang trên đường tới khách sạn. Trong khi đợi đèn đỏ, chuông điện thoại của cô ta vang lên, cầm lên xem, lập tức bắt máy.”Alo, Lý Siêu, có chuyện gì?”

“Chị Nam, gần đây tôi có hơi kẹt tiền, chị có thể cho tôi vay một ít được không?” Điệu bộ của người đàn ông đầu dây bên kia có chút lưu manh.

Kiều Nhát lập tức tức giận: “Lần trước không phải tôi đã đưa cho các cậu cậu 100 vạn rồi sao? Sao vẫn chưa đủ tiêu?”

*400 vạn ấy, máy người chúng tôi chia ra, sao đủ tiêu được. Vả lại muốn nhờ tới mấy người ấy, bọn chúng lấy phần lớn, tôi chỉ được phần nhỏ, tôi còn lấy đâu ra tiền mà tiêu nữa.”

“Cậu thôi đi, tôi không thừa thời gian cho cậu.”

“Chị Nam, như vậy không hay đâu! Chị đừng có quên, tôi cùng chị diễn vở kịch ấy, tôi nghe ngóng được rồi, người đàn ông kia tên là Ôn Lương Diệu đúng không.”

Kiều Nam tái mặt, không ngờ tên Lý Siêu này lại dùng việc này để uy hiếp cô.

“Được, cậu muốn bao nhiêu?”

“Không nhiều, 50 vạn thôi!”

“Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Chắc chắn chị sẽ có.”

“Cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang đi ngay phía sau xe chị.” Giọng Lý Siêu truyền đến.

Kiều Nam lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, đúng là xe của Lý Siêu, cô ta tức giận trừng mắt nhìn.

Bây giò cô ta chỉ muốn gấp rút tống khứ Lý Siêu này đi, không để hắn phá hỏng chuyện hôm nay của cô, cô ta khó khăn lắm mới lên được kế hoạch này, tuyệt đối không thể để có bất cứ một sai sót nào.

Lúc này còn cách khách sạn khoảng 1 km, Kiều Nam lái xe vào khách sạn ngay lập tức, Lý Siêu dừng lại phía sau, đi về phía xe của cô ta.

Trong túi của Kiều Nam có một tắm thẻ có đúng tròn 50 vạn nhân dân tệ. Đầy vẻ không bằng lòng đưa cho Lý Siêu: “Tôi cảnh cáo cậu, đây là lần cuối cùng. Từ giờ, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Lý Siêu cầm lấy chiếc thẻ: “Mật khẩu là gì?”

“Lát nữa tôi sẽ gửi qua tin nhắn.”

“Chị Nam tốt nhất đừng giờ trò với tôi! Tôi sẽ luôn nhớ về chị.”

Kiều Nam chỉ cảm thấy ghê tởm, nhìn đi chỗ khác.

Trong một chiếc ô tô màu đen bên cạnh, cửa sổ đóng chặt, Ôn Lương Diệu ngồi ở ghế lái, nhìn chằm chằm cặp đôi đang nói chuyện trước mặt.

Người phụ nữ là Kiều Nam, khiến anh hơi ngạc nhiên, người đàn ông đó, Ôn Lương Diệu nhìn lại máy lần, cảm thấy như thể anh đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó.

Ôn Lương Diệu vốn là người có trí nhớ siêu phàm, ánh mắt hơi trầm xuống, người đàn ông này lần trước không phải là một người trong băng cướp ở hầm để xe sao?

Hơn nữa, chính người đàn ông này đã rút dao làm rạch vào cánh tay của Kiều Nam.

Lúc này, Kiều Nam làm sao lại gặp hắn ta chứ? Hơn nữa cô ta vừa đưa thẻ cho người đàn ông này?

Ôn Lương Diệu suy tư một hồi, lúc này sau khi Kiều Nam đưa thẻ, liền vội vàng đi vào sảnh khách sạn.

Ôn Lương Diệu nhắc điện thoại lên và chụp ảnh người đàn ông cùng biển số xe của hắn ta.

Trong lòng anh cũng đã hiểu ra một số chuyện, nhưng điều khiến anh khó hiểu là bộ mặt thật của Kiều Nam, trước mặt Nhất Nặc cô ta giống như một người chị em tri kỷ, còn phía sau thì thật sự dùng mưu kế như vậy.

` l Mục đích thực sự của cô ta là gì? Ôn Lương Diệu nhắm mắt, lúc này anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Anh cần đi tìm Hình Nhất Nặc gáp…

Sự xuất hiện của Kiều Nam trong khách sạn này cũng khiến Ôn Lương Diệu ngạc nhiên, cô ta đang làm gì ở đây vậy?

Kiều Nam sau khi lấy thẻ phòng ở quây lễ tân, cô ta lo lắng đến phòng mình đã đặt trước, quẹt thẻ xong, cô ta lập tức cầm túi đi vào phòng tắm, cẩn thận trang điểm trước gương, đồng thời thay bộ đồ ngủ màu đỏ tía gợi cảm, mái tóc dài được búi lên, cô trước gương trông rất quyền rũ.

Ngay cả bản thân cô cũng có tự tin tuyệt đối, vóc dáng cân đối mảnh mai, chỗ cần lớn tuyệt đối không nhỏ.

Kiều Nam hít sâu một hơi, cô không biết khi nào Ôn Lương Diệu mới tới.

Cô ta lấy điện thoại của Hình Nhất Nặc ra, tiếp tục gửi một tin nhắn khác: “Anh Lương Diệu, anh tới chưa?”

Ôn Lương Diệu vừa bước khỏi thang máy, nhận được tin nhắn từ Hình Nhất Nặc, anh không thể không vội vàng đi về phía số phòng trong tin nhắn.

Tới trước cửa phòng, Ôn Lương Diệu bắm chuông cửa.

Kiều Nam nghe thấy tiếng chuông cửa liền nghẹn lại, anh ấy tới rồi sao? Có phải là Ôn Lương Diệu không?

ì Kiều Nam vội vàng bước tới cửa, dùng mắt mèo nhìn ra ngoài, nếu không phải Ôn Lương Diệu thì là ai chứ?

Anh ấy thật sự đã tới, Kiều Nam phần khích cắn môi, cô hít sâu một hơi rồi đưa tay ra mở cửa.

Có điều, bản thân cô ta lại trốn sau cánh của.

Ôn Lương Diệu không chút hoài nghi, anh bước vào.

Vừa bước vào phòng, cánh cửa sau lưng bị đẩy mạnh đóng chặt.

Ôn Lương Diệu quay đầu lại, nhìn thấy trong bộ đồ ngủ gợi cảm đang đứng phía sau anh, nhìn anh với đôi mắt háo hức và quyến rũ.

“Ôn tiên sinh, anh đến rồi.”

Ôn Lương Diệu ngay lập tức sững sờ, vội vàng hỏi: “Tại sao lại là cô? Nhất Nặc đâu?”

Kiều Nam lập tức trấn an anh, nói: “Đừng lo lắng, tôi vừa mượn điện thoại di động của Nhất Nặc để gửi tin nhắn, hiện tại cô ấy đang ngồi trong xe bảo an để về nhà.”

Ôn Lương Diệu liếc mắt một cái, lập tức nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô ta, sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ toàn thân lập tức lạnh lẽo.

“Kiều Nam, cô đang làm gì vậy?”

Kiều Nam cắn đôi môi đỏ mọng: “Ôn tiên sinh, tôi muốn đóng phim của anh, vì vậy… tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn.”

Sự chán ghét của Ôn Lương Diệu nổi lên rõ ràng, anh lạnh lùng nói: “Kiều tiểu thư, cô hãy mặc đồ cẩn thận vào. Tôi không có hứng thú với cô.”

Kiều Nam mạnh dạn bước tới định ôm anh, Ôn Lương Diệu né sang một bên, Kiều Nam hãng trượt, cô ta bắt đầu lo lắng: “Ôn tiên sinh, tôi chỉ muốn đóng một bộ phim truyền hình của anh, tôi sẵn sàng hiến thân, anh muốn làm gì tôi cũng được.”

Ôn Lương Diệu chỉ cảm thấy chán ghét đến cực điểm, trong lòng đột nhiên khó chịu, sao lại không phát hiện một người phụ nữ nhiều chiêu trò như vậy mai phục bên cạnh Nhất Nặc chứ?

Ôn Lương Diệu đi tới cửa, kéo cánh cửa muốn rời đi.

Lúc này, Kiều Nam đột nhiên đưa tay chặn cửa lại: “Ôn tiên sinh, anh đừng đi. Tôi nghĩ tôi không kém gì Hình Nhất Nặc. Tôi sẽ không làm phiền anh. Tôi chỉ muốn đóng phim của anh thôi.

Xin hãy để tôi làm anh vui vẻ!”

Ôn Lương Diệu sắc bén nói: “Cô có tư cách gì mà so với Nhất Nặc? Nhất Nặc coi cô là bạn, còn cô lại lợi dụng cô ấy.”

Kiều Nam mặt đỏ bừng: “Nhất Nặc may mắn hon tôi. Cô ta chỉ vì diễn kịch bản của anh mới nỗi tiếng. Về khả năng diễn xuất, tôi cũng chẳng kém gì. Cô ta có thể nỏi tiếng là nhờ công lao của anh. Anh mới là người giỏi nhất.”

Nghe những lời này, Ôn Lương Diệu càng tức giận hơn, điều mà anh không thích nghe chính là sự phủ nhận và đánh giá của người khác về Hình Nhất Nặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi