TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 692: Phó Tổng Thống Bị Từ Chối Sáng sớm.

Trước cửa một tòa trung tâm thương mại đồ sộ, chiếc xe thể thao đỏ lái vào vị trí đỗ dành riêng cho nó, cửa xe mở ra, xuất hiện đôi giày cao gót màu vàng kim, tràn đầy phong tình nữ tính.

Ngay sau đó, ống tay áo sơ mi của người phụ nữ lộ ra, thân dưới mặc chiếc quần tây quây sát, thắt lưng níu áo sơ mi cô ở bên trong, tôn lên vòng eo thon. Thân người cô được bọc bởi một bộ âu phục nhỏ, dáng người đung đưa theo bước chân cô như người mẫu, một phong cảnh đẹp trong sáng sớm.

Nam đồng nghiệp đứng bên cạnh đều len lén đánh giá cô, nhưng chỉ dám nhìn phía sau, cũng không dám đối mặt với cô.

Dù sao, họ cũng không muốn bị sa thải.

Người phụ nữ mới hai mươi bảy tuổi này là phó tổng giám đốc của công ty môi giới lớn trong tòa trung tâm thương mại này, cô có một vẻ ngoài mê hoặc lòng người, đồng thời cũng có năng lực khiến nhiều người đàn ông tiếc hận.

Đây chính là một nữ cường nhân chân chính.

“Chào Kỳ tổng!” Có nhân viên nhìn thấy liền tiến tới chào hỏi với cô.

“Chào.” Kỷ An Tâm gật đầu đáp lại, cô đi vào thang máy, hai nhân viên nữ vừa vào liền tự giác đi ra.

Thang máy nhường lại cho mình cô, phải ở chung một không gian với cô, áp lực vô cùng lớn.

Kỷ An Tâm cũng có thói quen này, được các nhân viên kính nhi viễn chỉ, cô đi vào thang máy, toàn bộ các nhân viên mới tới còn có dáng vẻ mệt mỏi lập tức được chỉnh đồn.

Ánh mắt nhàn nhạt của cô đảo qua, ưu nhã bước về phía hành lang, đi về phòng làm việc rộng rãi của cô.

Việc đầu tiên cô làm chính là báo trợ lý chuẩn bị cho buổi họp sớm, đây là cuộc họp thường lệ ba ngày một lần bắt buộc phải có của cô.

Trợ lý mang cà phê cô vẫn thích vào: “Kỳ tổng, cà phê của chị.”

Kỷ An Tâm để áo khoác lên ghế, đứng trước cửa kính sát đất thưởng thức phong cảnh, thành phố A vào sáng sớm vô cùng có mị lực, nhìn như rừng cao ốc mọc lên chọc trời, như đang lặng thầm nói với cô, muốn có một chỗ đứng ở thành phố này, nhất định phải nỗ lực xông lên, bất kỳ khó khăn trở ngại nào cũng đều phải diệt trừ.

Bị điều tới thành phố này một tháng, Kỷ An Tâm đã điều chỉnh xong trạng thái, sẵn sàng phấn đấu trong công ty mới.

Trợ lý của Kỷ An Tâm ở căn phòng gần đó nhất, trợ lý vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng điện thoại, cô nhắc máy.

“Alo, xin chào.”

“Xin chào, phiền cô đặt giúp tôi lịch hẹn, tôi muốn gặp phó tổng giám đốc của các cô Kỷ An Tâm.”

“Được, xin hỏi anh tên gì?”

“Tôi họ Hoắc.” Âm thanh người đàn ông trầm thấp vô cùng dễ nghe.

Trợ lý không khỏi bật cười: “Tiên sinh, chúng tôi cần tên họ đầy đủ của anh, còn cả công ty và chức vụ.”

“Tôi không đến từ công ty khách hàng của các cô, tôi chỉ là bạn cũ của Kỷ An Tâm, cô thay tôi chuyển lời tới cô ấy, chiều nay tôi muốn gặp cô ấy.” Âm thanh người đàn ông vô cùng nghiêm túc.

“Tiên sinh, anh vẫn cần đợi hẹn trước, giờ tôi lưu lại số điện thoại của anh, lại hẹn thời gian với Kỷ tổng, sau đó báo lại cho anh có được không?” Trợ lý vô cùng nhiệt tình nói, chỉ vì âm thanh ở đầu bên kia vô cùng mê hoặc, vô cùng có từ tính.

“Được, đây là số cá nhân của tôi, phiền cô gọi lại.”

“Dạ! Phiền anh chờ máy.” Nữ trợ lý cúp điện thoại đứng dậy.

Gõ cửa phòng Kỷ An Tâm, cô nghe được âm thanh đồng ý mới mở cửa.

“Kỷ tổng, có một vị Hoắc tiên sinh gọi điện tới, muốn hẹn thời gian gặp mặt, anh ấy nói là một người bạn cũ của chị.”

Bàn tay đang gõ văn bản của Kỷ An Tâm thoáng ngừng trong chốc lát, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, như tản ra cảm giác ớn lạnh, ánh mắt cô lạnh lẽo, lạnh lùng ra lệnh: “Sau này, tất cả các cuộc điện thoại của ai họ Hoắc đều từ chối.”

“Vị tiên sinh kia… hình như anh ấy vô cùng muốn gặp chị.”

Hướng Nguyệt không sợ chết tiếp tục cầu xin, chỉ vì giọng nói đầy hấp dẫn kia.

Ánh mắt Kỷ An Tâm lạnh đi: “Tôi lặp lại lần nữa, chỉ cần đối phương họ Hoắc, lập tức cúp điện thoại.”

Hướng Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng nói: “Dạ, em sẽ làm.”

“Có phải cô quay về gọi sẽ lại cho anh ta?” Kỳ An Tâm cực kỳ hiểu cách làm việc của trợ lý.

“Đúng thế!” Hướng Nguyệt gật đầu.

“Nói với anh ta, cả đời này tôi cũng không muốn gặp.” Trong giọng nói của cô tràn đầy hận ý.

Hướng Nguyệt lập tức hiểu, xem ra vị Hoắc tiên sinh này là người Kỷ tổng ghét! Hướng Nguyệt gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, gọi lại cho người kia.

“Alo!” Giọng nam nọ lại vang lên.

*À Hoắc tiên sinh! Thật xin lỗi, Kỷ tổng của chúng tôi nói không có thời gian gặp anh!”

“Cô ấy nói thế nào?”

“Chị ấy nói… nói đời này không muốn thấy anh nữa.” Hướng Nguyệt thuật lại đúng tin tức.

“Thế sao?” Giọng nam tựa hồ như than thở.

“Hoắc tiên sinh, anh đừng gọi tới nữa, tạm biệt.” Hướng Nguyệt cũng thương cảm cho anh ta, đáng tiếc, biểu cảm vừa rồi của Kỷ tổng thật đáng sợ.

Kỷ An Tâm ngồi tại chỗ, cô mới viết được ý tưởng cho kế hoạch mới, lại bị cuộc điện thoại kia cắt đứt mạch suy nghĩ.

Một tên đàn ông vứt bỏ, phản bội cô còn có tư cách gì tìm cô.

Kỷ An Tâm dù có tệ hại tới mức nào, cũng không phải không có đàn ông thích cô, Hoắc Kỳ Ngang, dù anh có thân phận gì, địa vị thế nào, Kỷ An Tâm tôi tuyệt đối không còn chút quan hệ nào với anh nữa.

Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, từ bỏ tạp niệm trong lòng, tiếp tục công việc.

Trên tầng 6 toà nhà tổng thống, trong phòng làm việc rộng rãi, Hoắc Kỳ Ngang xoa mi tâm, rõ ràng chỉ mới tới giờ làm việc, nhưng trong lòng anh đã có cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Kỷ An Tâm cự tuyệt gặp anh, làm cho anh hiểu cho dù cô đã trở lại, họ cũng không thể nào gặp lại nhau.

Giữa bọn họ sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.

Rốt cuộc anh phải làm gì? Mới có thể đưa tình cảm của họ trở về như lúc ban đầu.

Có lẽ dù anh có cố gắng thế nào, mọi thứ cũng không thể trở về được nữa.

Hoặc Kỳ Ngang đứng lên, giờ phút này, anh có một loại xúc động muốn xông tới tìm cô ngay lập tức, năm năm nay, không có một giây một phút nào anh không tự trách, không hồi hận.

Nhưng những việc sai lầm đã làm, cứu vãn thế nào đều là vô ích.

Trải qua vài phen rối rắm, anh vẫn nhác điện thoại, gọi cho trợ lý: “Chuẩn bị xe giúp tôi, tôi phải ra ngoài.”

Ta Bên kia nhanh chóng đáp lại, Hoắc Kỳ Ngang cầm điện thoại di động ra cửa, trở thành phó tổng thống, năng lực của anh hoàn toàn xứng với thân phận này, anh hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí này.

Mặc dù lần lên chức này, rất nhiều người đều cho rằng bên trong có nội tình mà người khác không biết, nhưng anh vẫn làm việc theo lẽ thường, trong vòng một năm, những thành tựu thu được làm cho người khác không thể không công nhận năng lực của anh.

Bóng người Hoắc Kỳ Ngang nhanh chóng bước tới bên chiếc xe, mở cửa ngồi vào, anh vô cùng chính xác nói với trợ lý: “Về trung tâm thành phố.”

Trong một tòa cao ốc to lớn, trước mặt đeo một tắm bảng với hàng chữ lớn: “Công ty môi giới việc làm Ưu Thắng”.

Hoắc Kỳ Ngang xuống xe, vệ sĩ của anh lập tức theo sát bên người, mà anh cũng không lập tức đi vào, chỉ đứng ở dưới ngắẳng đầu nhìn lên tòa cao ốc hơn 60 tầng, anh tưởng tượng, cô đang đang làm gì sau tắm kính đó.

“Phó tổng thống, anh tới đây có việc gì không?” Vệ sĩ của anh lắm miệng hỏi một câu, một người thuộc cao tầng chính giới như anh, không cần phải đích thân tới một công ty buôn bán như thế này.

“Tôi tới tìm người.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, sửa sang lại âu phục, tiền bước vào.

Ở quây lễ tân, anh liền bị cản lại.

“Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?” Lễ tân vô cùng nhiệt tình đứng lên hỏi anh.

Hoắc Kỳ Ngang nhậm chức đã một năm, rất ít để truyền thông truyền ra hình của mình, anh vô cùng khiên tốn, khiến cho hình tượng của anh ở bên ngoài không phải quá nhiệt tình.

Trong những hội nghị lớn, hoặc những buổi ngoại giao, đều là tổng thống Hiên Viên Thần ra mặt.

Cho nên, mặc dù có tồn tại danh vị phó tổng thống, nhưng tướng mạo của anh đa phần còn xa lạ với người dân.

*Tôi tìm phó tổng giám đốc của công ty môi giới việc làm Ưu Thắng, Kỷ An Tâm.”

“Tiên sinh có hẹn trước không?”

“Không có.” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu, sau lưng anh, hai vệ sĩ vô cùng cảnh giác nhìn bốn phía, dù sao cách thức xuất hiện này của Hoắc Kỳ Ngang khiến họ càng phải nâng cao công tác đề phòng.

*Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không thể cho tiên sinh đi lên.” Lễ tân mặc dù đã bị người đàn ông này mê mẫn, nhưng vẫn làm đúng chức trách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi