TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 747: Tưởng Y San Xúi Giục.

“Đi ra.” Kỷ An Tâm trầm mặt, chỉ ra cửa mà nói.

Tưởng Y San nhìn vẻ mặt này của cô thì liền vui vẻ mà rời đi.

Ra khỏi cửa, trong mắt Tưởng Y San xẹt qua tia hận ý tâm cơ.

Cô ta về nước lần này chính là nhìn trúng chức phó tổng này của Kỷ An Tâm. Cô ta muốn đoạt vị trí này, nhưng bây giờ bên cạnh Kỷ An Tâm còn có một phó tổng thống, cô ta cảm thấy được sự uy hiếp.

Cho dù thế nào cô ta sẽ không để Kỷ An Tâm và phó tổng thống này quay lại với nhau, nếu không cô ta có giành được vị trí này thì cũng không cảm thấy có thành tựu gì cả.

Trừ khi khiến Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang không thể ở bên nhau mới được.

Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, quay lại trạng thái làm việc.

Sự xuất hiện của Tưởng Y San lại khiến trạng thái công việc sa sút gần đây của cô có được ý chí chiến đấu mới.

Chớp mắt đã là một tuần sau.

Tưởng Y San ở trong công ty vẫn lạm dụng quyền lợi của cô ta.

Cô ta trực tiếp thăng chức cho nữ trợ lý để sắp xếp việc vặt cho cô ta. Hơn nữa trong công ty cũng có mấy cô gái bộ phận quan hệ công chúng thường xuyên đi xã giao tiếp khách.

Tưởng Y San lại bảo phòng nhân sự tuyển thêm ba người, hơn nữa toàn là mỹ nữ cao gây, lương gấp đôi so với nhân viên hiện tại.

Đơn hàng của công ty cô ta đều giành lấy, hơn nữa quả thực thành tích không tệ. Nhưng thủ đoạn cô ta dùng thì Kỷ An Tâm không cách nào làm được.

Đó chính là bảo cô tuyên máy cô gái xinh đẹp, lợi dụng sắc đẹp của họ làm việc. Mà ngoài một phần nữ quản lý cấp cao là do Kỷ An Tâm đích thân xuất chinh thì những khách hàng nam khác, Tưởng Y San có thể cướp thì đều cướp đi.

Trong công ty có cảm giác hơi nặng nề. Thành tích nâng cao rồi nhưng lại hạ thấp nguyên tắc và giới hạn của công ty, hơn nữa còn nằm giữa ranh giới phạm pháp, nói không chừng ngày nào đó có chuyện rồi thì là điều mà Kỷ An Tâm không muốn nhìn thấy.

Cô phản hồi lại với Kiều Trì, nhưng Kiều Trì lại chỉ muốn lợi ích và thánh tích. Anh ta bảo Kỷ An Tâm nhắm một mắt mở một mắt, đừng quan tâm tới Tưởng Y San, để cô ta tự làm.

Kỷ An Tâm cũng vô cùng sầu não.

Trầm Duệ cũng rất ít khi tới, đặc biệt là tuần này, Kỷ An Tâm chỉ nhận được mấy câu hỏi thăm của anh.

Có lẽ là chuyện lần trước bị Hoắc Kỳ Ngang giật điện thoại đi!

Kỷ An Tâm thật sự không muốn tổn thương anh.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ nên mời Trầm Duệ ăn bữa cơm. Vừa hay cô cũng muốn nói chuyện với anh, cứ để anh đi như vậy cũng không phải là cách. Anh bắt buộc phải đi ra khỏi tình trạng hiện tại của mình, đi tìm cuộc sống thuộc riêng anh.

Kỷ An Tâm đứng trên sân thượng không người gọi điện cho Trầm Duệ.

“Alo, An Tâm?” Tràm Duệ ở bên kia điện thoại rất vui.

“Trầm Duệ, buổi trưa rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm.”

Kỷ An Tâm hỏi.

“Rảnh chứ! Nhà hàng nào? Em đặt chỗ, anh sẽ đến đúng giờ.”

“Được! Lát nữa em gửi địa chỉ nhà hàng qua cho anh.” Kỷ An Tâm cười.

Mà một góc khác ở bên cạnh, Tưởng Y San cầm ly cà phê, nghiến răng, không ngờ Kỷ An Tâm vẫn còn qua lại thân mật với Trầm Duệ như vậy.

Vậy thì Hoắc Kỳ Ngang biết không?

Kỷ An tâm tới trước mặt Hướng Nguyệt, bảo cô ấy đặt chỗ trong nhà hàng gần đây. Một trợ lý của Tưởng Y San đi tới, nghe thấy được tên nhà hàng, cô ta vội báo lại cho Tưởng Y San.

Kỷ An Tâm xuất phát đi ăn trưa với Trầm Duệ, còn Tưởng Y San liền chăm chút lại mình, cũng đi tới nhà hàng này. Cô ta đi cùng một nữ nhân viên và đã chuẩn bị xong máy ảnh.

Cô ta muốn ghi lại cảnh Kỷ An Tâm ngồi cùng Trầm Duệ, có cơ hội nhất định phải gửi cho Hoắc Kỳ Ngang xem.

Trong nhà hàng, Kỷ An Tâm tới trước, Trầm Duệ cũng rất nhanh liền tới. Anh nhìn có vẻ gầy đi không ít.

“Gần đây anh thế nào?” Kỷ An Tâm hơi quan tâm mà hỏi.

“Không có gì, có thể là tăng ca nhiều, có mấy dự án phải làm.”

Ánh mắt Trầm Duệ nhấp nháy, rõ ràng là đang nói dối.

Kỷ An Tâm không khỏi đau lòng, chẳng lẽ là vì cô sao?

Gọi món xong, cô nói với Trầm Duệ: “Trầm Duệ, em muốn nói với anh chuyện của chúng ta. Em cảm thấy anh thật sự nên đi tìm một cô gái thích hợp với anh, đừng đợi em nữa.”

“Sao vậy? Em sợ anh không đợi được em sao?” Trầm Duệ cười khổ hỏi.

Kỷ An Tâm thở dài: “Em không đáng được anh làm như vậy.

Ngay cả bản thân em cũng không biết sau này em sẽ lựa chọn cuộc sống thế nào. Tóm lại, anh đừng đợi nữa.”

Ánh mắt Trầm Duệ lúc này vô cùng thâm tình. Anh nhìn thẳng người con gái trước mặt. Tất cả mị lực trên người cô thu hút anh, giống như bị ma nhập vậy.

“An Tâm, anh cũng không muốn làm khó em. Nhưng anh thật sự không thể thích người khác.” Anh cúi đều, cũng rất đau khổ.

Tưởng Y San ở nơi không xa, dùng ánh mắt ai oán nhìn qua bên này. Dù không thể nghe thấy họ đang nói gì,nhưng cô ta nhìn ra được Trầm Duệ rất đau khổ. Anh thích Kỷ An Tâm, chịu giày vò mà yêu Kỷ An Tâm một cách sâu đậm.

si Nhưng Kỷ An Tâm không châp nhận anh, nhưng vân luôn bá chiếm trái tim anh. Tưởng Y San lúc trước vô cùng yêu Trầm Duệ, bây giờ cô ta đã chết tâm, nhưng cũng không cam tâm.

Biến tình yêu thành thù hận, mà hận thù này lại không phát tiết lên Trầm Duệ mà là Kỷ An Tâm.

“Trầm Duệ, đừng như vậy, em thật sự không muốn nhìn thấy anh đợi như vậy nữa.” Kỷ An Tâm khuyên.

Trầm Duệ đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô: “An Tâm, nếu như em không muốn anh đợi nữa thì chúng ta đến với nhau được không?”

Kỷ An Tâm hơi trừng mắt, nhìn dáng vẻ thâm tình của Trầm Duệ. Cô rất rõ, cô đối với anh chỉ là tình bạn, là tình bạn tốt nhất, nhưng cũng không thể bước qua mà thành tình yêu được.

Cái này có thể nói là tình bạn khăng khít, không phải là tình yêu.

Kỷ An Tâm bây giờ lý trí chín chắn, cô biết mình muốn tình cảm thế nào, cũng biết một cuộc hôn nhân không tình yêu thì sẽ không có hạnh phúc.

“Trầm Duệ, đừng như vậy.” Kỷ An Tâm khẽ khuyên.

Trầm Duệ liền buông tay cô ra, cười khổ: “Xin lỗi, anh mát kiểm soát.”

“Ăn cơm trước đã.” Kỷ An Tâm thở dài.

Hai người đều không có khẩu vị gì cả. Ăn xong hai người đi đến bãi đỗ xe. Xe của hai người đỗ cạnh nhau. Không xa, Tưởng Y San đội mũ, kính râm và khẩu trang, cô ta nhìn đôi nam nữ phía trước mà không khỏi đồ kị.

Đây là bãi đỗ xe, ánh sáng hơi tối. Tâm trạng hôm nay của Trầm Duệ thật sự hơi kích động. Một tuần nay tâm trạng của anh rất tệ, mất ngủ, bực bội, lo lắng. Vì anh có một loại sợ hãi sẽ mắt đi Kỷ An Tâm mãi mãi. Anh biết bảo vệ cô nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn về lại bên cạnh Hoắc Kỳ Ngang.

Loại cảm giác này khiến thần kinh anh căng chặt. Lúc này dưới ánh đèn của bãi đỗ xe, những cảm xúc này của anh mạnh mẽ hơn. Anh đột nhiên ôm lấy Kỷ An Tâm, ấn cô lên cây cột bên cạnh, khàn giọng: “An Tâm, anh thật sự rất thích em, gả cho anh được không?”

Kỷ An Tâm giật mình, không ngờ Trầm Duệ lại dùng cách này.

Cô hơi gấp gáp mà khuyên nhủ: “Trầm Duệ, đừng như vậy, buông tay.”

“An Tâm, anh thích em… thật sự thích em.” Nói xong anh ôm chặt lấy cô.

Tưởng Y San ở nơi không xa phía sau liền mở máy ảnh, quay lại cảnh tượng bên cây cột dưới ánh đèn mờ ảo.

Kỷ An Tâm giãy dụa, bị bóng lưng của Trầm Duệ che lại nhìn giống như hai người đang hôn nhau kịch liệt.

Kỷ An Tâm bị ép cho thở hồn hễn. Cuối cùng cô đẩy Tràm Duệ bị mất đi lý trí ra, trầm giọng nói: “Trầm Duệ, đừng như vậy, bình tĩnh chút.”

Trầm Duệ bị cô hét lên một câu liền tỉnh táo lại. Anh đột nhiên tát mình một cái: “An Tâm, xin lỗi. Anh đáng chết.”

“Về đi! Lái xe cần thận!” Kỷ An Tâm nói xong thì liền mở cửa xe mình ngồi vào. Tâm trạng cô hỗn loạn.

Dáng vẻ lúc nãy của Trầm Duệ, dọa cô sợ.

Trầm Duệ ngồi vào xe, nhìn Kỷ An Tâm lái xe rời đi. Anh sầu não, lúc nãy sao lại khốn kiếp mà làm tổn thương cô như vậy?

Trong một chiếc xe khác, Tưởng An San cũng tức mà lồng ngực phập phồng. Cô ta không ngờ lại kích thích như vậy.

Trầm Duệ vậy mà lại bị từ chối. Nhưng cô ta thì sao? Máy lần cô ta tỏ tình với Trầm Duệ, anh đều không hề khách khí mà từ chối cô ta.

Tình cảm đau đớn nhất chính là tôi yêu anh, anh yêu cô ta, cô ta yêu anh ta.

Quay đi quay lại, lại không có ai có thể dễ dàng có được hạnh phúc.

Tưởng Y San về lại công ty, chỉnh sửa lại những gì quay được.

Bây giò cô ta phải nghĩ cách có được số điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang, gửi clip này cho anh.

Để anh biết Kỷ An Tâm và Trầm Duệ có quan hệ. Anh sẽ còn kiên trì với một người phụ nữ phản bội mình sao?

Cô ta biết, muốn có được số điện thoại cá nhân của Hoắc Kỳ Ngang có lẽ chỉ có thể tìm trong điện thoại của Kỷ An Tâm, nói không chừng cô còn lưu lại số của anh.

Tưởng Y San lúc này liền nghĩ cách lấy được điện thoại của Kỷ An Tâm.

Có điều điều này cũng không khó. Chỉ cần nhân lúc Kỷ An Tâm rời khỏi phòng làm việc, cô không đem theo điện thoại thì sẽ lấy được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi